“Có phải hay không gầy?” Chu Hoài Hạ từ sân bay ra tới, Chu mẫu nhìn thấy nàng liền hỏi.
“Trừu điều.” Chu Hoài Hạ bình tĩnh nói. Cùng Quốc khánh trước so sánh, nàng xác thật gầy rất nhiều, nhưng tháng này ngủ được còn tính tốt, khí sắc không như vậy khó coi. Chu mẫu trên dưới đánh giá mặt nàng, quả nhiên liền bị cho qua: “Trường cao? Chờ trở về đo thử xem.”
Bởi vì Điền đội trưởng không thông tri cha mẹ Chu Hoài Hạ, cho nên họ cũng không biết những chuyện Chu Hoài Hạ đã trải qua ở thành phố S. Từ khi Chu Hoài Hạ về trường sớm trước Quốc khánh, họ thỉnh thoảng giữa trưa sẽ nói chuyện trong nhóm gia đình, nhưng vẫn luôn kiềm chế không gọi video, sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của nàng. Chu Hoài Hạ từ nhỏ giấc ngủ không tốt, cha mẹ nàng biết điều đó, cũng vì chuyện này mà đi không ít bệnh viện. Bất quá sau đó Chu Hoài Hạ học cách giả vờ, cả nhà rốt cuộc không còn nơi nơi bôn ba.
Vừa về nhà, trong bếp cha Chu đang bận rộn, Quốc khánh Chu Hoài Hạ không được ăn cơm, ông vẫn luôn nhớ, lúc này sáng sớm liền đi mua đồ ăn, ở nhà chuẩn bị đồ ăn.
“Tiểu Hạ, sáng nay ta nhìn thấy ngoài chợ có người bán trà mai, rất thơm.” Cha Chu nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra, “Ở trên bàn, con cầm đi cắm ở bình hoa trong phòng.”
Chu Hoài Hạ tiến về phía bàn ăn trong phòng khách, quả nhiên thấy một bó lớn trà mai màu vàng, nàng rút mấy cành: “Nhiều quá, con lấy mấy cành, những thứ khác đặt ở phòng khách.”
Chu mẫu để hành lý của Chu Hoài Hạ xong, quay lại, từ tay nàng nhận lấy những cành trà mai còn lại: “Đúng là rất thơm, con ngửi thử xem.”
Chu Hoài Hạ ghé sát vào ngửi, mặt không đổi sắc: “Ừm.” Theo đó nàng giơ mấy cành trà mai trong tay: “Con cầm vào phòng trước.”
“Đi đi.” Chu mẫu không quên nói, “Lát nữa ra đo chiều cao.”
Chu Hoài Hạ đẩy cửa phòng, bên trong không dính một hạt bụi, chăn đã phơi sẵn, trải thẳng tắp, rèm cửa kéo hết ra, ánh nắng chiều sau đông chiếu vào, làm cho phòng tràn ngập màu vàng ấm áp. Nàng quay đầu lại nhìn, trong phòng khách Chu mẫu cúi người cắm trà mai vào bình hoa, đang điều chỉnh góc độ phù hợp, trong bếp cha Chu bận rộn xào đồ ăn.
Chu Hoài Hạ sải bước đi vào trong phòng, đóng cửa lại, ngăn cách tất cả. Nàng một tay nắm chặt tay nắm cửa, dựa vào cửa, hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua mùi nước sát trùng nồng nặc đột nhiên ngửi thấy. Mùi nước sát trùng quen thuộc. Nàng từng ngửi thấy một lần, nghĩ là dính trên người Lữ Cẩn.
Rất lâu sau, Chu Hoài Hạ buông tay nắm cửa, sắc mặt như thường, cầm trà mai đi đến bàn học, lấy kéo tỉa, từ từ cắm vào bình hoa.
...
Trong kỳ nghỉ đông, Chu Hoài Hạ không có gì làm, theo thường lệ ăn ngủ, ngủ ăn, thỉnh thoảng nhận được lời thăm hỏi của Lữ Cẩn và sự quấy rầy của Thẩm Diệc.
“Gần đây cậu không cảm thấy gì đặc biệt sao?” Lữ Cẩn đang ngồi ở bàn học, trước mặt bày một đống sách mới về khoa thần kinh lâm sàng, nàng cảm thấy Chu Hoài Hạ khoảng thời gian này hơi quá bình tĩnh. Theo quy luật bệnh chứng, tình huống này hoặc là đã khỏi, hoặc là đang tích tụ chuyện lớn. Lữ Cẩn lo lắng Chu Hoài Hạ là người sau.
“Không có.” Chu Hoài Hạ nhìn Lữ Cẩn nghiêm túc nói trên màn hình, dù cho lúc này chóp mũi còn vương vấn mùi nước sát trùng chưa tan. Từ lần đó ảnh hưởng Giảo ca nổ súng, Chu Hoài Hạ quả thật không còn tùy tiện nhập mộng người khác. Chỉ trừ thỉnh thoảng sẽ ngửi thấy mùi nước sát trùng.
“Không có cũng tốt.” Lữ Cẩn gật gật đầu nói, “Cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Một lát sau, nàng nhìn Chu Hoài Hạ đang nhìn màn hình không rời mắt, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Chu Hoài Hạ, lúc cậu nói dối có nhìn chằm chằm vào mắt người khác không?”
“...” Chu Hoài Hạ suýt nữa cho rằng mình bị phát hiện, nhưng rất nhanh phản ứng lại nàng không phải trào phúng, vì thế trấn định hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
“À, tôi học hỏi một chút.” Lữ Cẩn như suy tư gì, “Điền đội nói tôi không chuyên nghiệp.”
Chu Hoài Hạ: “...”
Lữ Cẩn đưa tay cắt video: “Bye bye, tôi phải đi học.”
Nàng vừa cắt, Thẩm Diệc lại đến quấy rầy.
“Hi, bạn của tôi.” Thẩm Diệc không biết đang nghỉ phép ở quốc gia nào, phía sau là trời xanh mây trắng biển rộng, hắn mặc áo sơ mi bông và quần đùi, đeo kính râm, giơ điện thoại di động nơi nơi lắc lư, “Cho tôi địa chỉ, gửi đặc sản cho các cậu.”
Chu Hoài Hạ lạnh lùng nói: “Sao còn phải ngài phí miệng hỏi, không phải trực tiếp có thể tra được sao?”
“Thế thì thiếu lịch sự.” Thẩm Diệc tháo kính râm thúc giục, “Nhanh lên, Lữ Cẩn đã gửi rồi.”
Chu Hoài Hạ gửi địa chỉ cho hắn, vài ngày sau liền nhận được điện thoại lạ, bảo nàng đến cổng tiểu khu nhận chuyển phát nhanh. Chắc là đồ Thẩm Diệc gửi tới. Chu Hoài Hạ đi tới cổng, liền thấy một chiếc xe vận tải dừng ở ven đường tiểu khu, hai nhân viên chuyển phát nhanh mặc đồ chỉnh tề, còn đeo găng tay trắng đang chờ ở đó. Giống phong cách của Thẩm Diệc.
Vì thế, Chu Hoài Hạ tiến lên nói: “Chào anh, tôi đến lấy chuyển phát nhanh.”
Một nhân viên chuyển phát nhanh ngẩng đầu hỏi: “Cô Chu Hoài Hạ?”
Chu Hoài Hạ không suy nghĩ nhiều: “Đúng vậy.”
Nhân viên chuyển phát nhanh: “Cô đối chiếu lại vật phẩm, là có thể ký nhận.”
“Được.” Chu Hoài Hạ cũng không nhìn thấy chuyển phát nhanh ở đâu, “Xin hỏi đồ ở đâu?”
Một nhân viên chuyển phát nhanh khác kéo cửa đuôi thùng xe vận tải: “Ở đây.”
Chu Hoài Hạ nhìn bên trong chất đầy các thùng, bỗng nhiên có cảm giác bất an: “Thùng nào?”
Nhân viên chuyển phát nhanh mỉm cười với nàng: “Mỗi một thùng.”
Nhân viên chuyển phát nhanh bên cạnh quay người lấy ra một tập tài liệu dày kẹp kỹ từ trong xe, đưa tài liệu cho nàng, lật đến trang cuối cùng: “Cô Chu, cô ký tên vào đây là được.”
Chu Hoài Hạ: “... Chờ một lát.” Nàng lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp gửi tin cho Thẩm Diệc, trong nhóm mua chung não chấn động, Lữ Cẩn đã bắt đầu mắng.
Tiểu Lữ rất bận: 【Cậu ăn no à? Gửi một xe đồ, tưởng ai cũng có biệt thự à? @Ăn không ngồi rồi】
Đừng có nằm mơ: 【+1】
Tiểu Lữ rất bận: 【Cô Lữ Chí Hoa mắng tôi máu chó phun đầu!!! Cô ấy đang chất vấn tôi có quan hệ gì với tên tóc trắng, sao lại nhận được nhiều đồ thế này.】
Đừng có nằm mơ: 【.】
Ăn không ngồi rồi: 【.】
Tiểu Lữ rất bận: 【Thẩm Diệc, đừng trốn sau Chu Hoài Hạ làm chuyện mờ ám!】
Ăn không ngồi rồi: 【Các cậu cầm đi tặng người đi, dù sao cũng sắp Tết rồi.】
Tiểu Lữ rất bận: 【Khinh bỉ.jpg】
Tiểu Lữ rất bận: 【Cầu giáo trình nói bậy @Đừng có nằm mơ】
Đừng có nằm mơ: 【Lần trước trong lúc nguy cấp cậu cứu tên tóc trắng một mạng, đây là hắn tạ lễ.】
Tóc trắng sao vậy: 【.】
Tiểu Lữ rất bận: 【Cô Lữ Chí Hoa bình tĩnh, đồng ý kiến tên tóc trắng về sau đừng tặng nữa.】
Tóc trắng sao vậy: 【.】
Tóc trắng sao vậy: 【Tôi đã thanh toán tiền, mấy ngày nay muốn chuyển đi đâu thì chuyển, họ sẽ giúp các cậu khiêng thùng, không cần lo lắng.】
Vì Thẩm Diệc tùy tiện tặng một xe đồ, Chu Hoài Hạ không có cách nào mang về nhà, chỉ có thể gọi cha mẹ Chu ra giúp phân phát.
“Những thứ này là... Ai tặng?” Chu mẫu ra tới, nhìn thấy các thùng chất gần thành núi kinh ngạc hỏi. Không thể nào là đồ Chu Hoài Hạ mua, nàng không hứng thú với bất cứ thứ gì, hành lý đi đi lại lại trường học cơ bản trống không, ngày thường có thể tay không thì tay không.
Cha Chu đi đến bên xe vận tải: “Ở đây còn có cái biểu ngữ.”
Chu Hoài Hạ vừa rồi không chú ý, đi qua chỉ thấy bên xe vận tải kéo một tấm biểu ngữ màu đỏ, trên đó còn in câu “Chúc mừng năm mới, bạn của tôi Chu Hoài Hạ”. Nàng hít sâu một hơi, cắn răng nói với cha mẹ: “Là, bạn bè tặng.”
Nghĩ đến tên mình bị khắc trên biểu ngữ, bị người qua đường xem hết. Chu Hoài Hạ cho rằng động tác đốt than của Dụ Vũ lúc trước vẫn còn chậm.
Một xe đồ vật này mất ba ngày mới miễn cưỡng phân xong, trong lúc rất bận Lữ Cẩn còn không quên dành thời gian mắng chửi người trong nhóm. Chu Hoài Hạ theo sau +1. Thẩm Diệc im lặng như gà.
...
Đêm giao thừa, phải chúc Tết.
“Tiểu Hạ, con không ngủ ngon à?” Chu mẫu vừa lòng nhìn con gái mặc đồ mới, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt nàng hôm nay không tốt lắm.
Chu Hoài Hạ lắc đầu: “Không có, là hôm qua xem tiệc tối muộn quá.”
Cha Chu xách theo một đống đồ: “Vậy lát nữa bái xong Tết, con về ngủ tiếp một lát.”
Chu Hoài Hạ cười cười: “Được ạ.”
Cả nhà đi trước sang nhà hàng xóm chúc Tết, Chu Hoài Hạ theo sau.
“Cậu cũng cảm thấy tôi là quái vật sao?” Chu Hoài Hạ rũ mắt, bên tai là cha mẹ nói những lời chúc Tết vui vẻ với hàng xóm.
“Tiểu Hạ, đi thôi.” Chu mẫu đưa tay kéo nàng, “Chúng ta đi nhà ông bà.”
Chờ hai người ngồi lên xe, cha Chu lái xe ra tiểu khu, hướng về nhà cha mẹ mình.
“Vậy cậu không thể cứu tôi ra ngoài.” Chu Hoài Hạ quay đầu nhìn ngoài cửa xe, trên đường xe rất nhiều, người đi đường cũng đông, trên mặt đều tràn đầy sự mong chờ vào năm mới.
“Cậu cũng cảm thấy tôi là quái vật sao?”
...
Quái vật.
Chu Hoài Hạ nhìn bóng mình trên tấm kính. Nàng chính mình cũng là quái vật, vì sao lại cảm thấy người khác là quái vật.
“Vậy cậu không thể cứu tôi ra ngoài.”
Cứu... Nàng dùng từ này.
Nàng... Tổng phải biết rõ ràng nguyên nhân gì. Huống chi, nàng là người đầu tiên có thể nhìn thấy mình trong mộng.
“Ba.” Chu Hoài Hạ quay đầu lại, “Dừng lại ở phía trước một chút.”
Cha Chu từ từ phanh xe, dừng ở ven đường sau quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Bạn con đến thành phố A tìm con chơi, con không đi trước.” Chu Hoài Hạ nói, “Cha mẹ thay con nói tiếng chúc mừng năm mới với ông bà nhé.”
“Ai...” Chu mẫu nhìn nàng kéo cửa xe đi ra ngoài, đuổi theo kêu, “Quàng khăn quàng cổ kỹ vào, đừng để bị lạnh.”
“Biết rồi.” Chu Hoài Hạ phất tay, không quay đầu lại.
Đề xuất Voz: Truyện ma Trò Chơi Ác Nghiệt