Đổng A vừa tuyên bố quyết đấu bắt đầu, tiếng nói còn chưa dứt hẳn, thì trên sàn gỗ, hai thanh trường kiếm đã rào rào giao nhau, phát ra những tiếng kêu sắc lạnh!
Trước đó, Phương Bằng Cử tìm đủ mọi cách để thoái thác quyết đấu. Nhưng một khi quyết đấu đã thực sự bắt đầu, hắn liền không chút do dự nào. Kiếm của hắn ra chiêu vững chắc vô cùng, chuẩn xác vô cùng, lại ác độc vô cùng, không hề có nửa điểm sơ hở. Hắn có thể trổ hết tài năng trong toàn bộ Phong Lâm đạo viện, giữa vô vàn ngoại môn đệ tử, có thể thắng được sự tôn trọng của Khương Vọng và những người khác trước đó, tự nhiên tuyệt đối không phải là hư danh.
Nhưng Khương Vọng còn nhanh hơn hắn, càng ổn định, càng quyết tuyệt hơn!
Bởi vì hắn đã đợi suốt năm mươi bảy ngày rồi, bởi vì trong năm mươi bảy ngày đêm này, hắn không một khắc nào không tưởng tượng ra cảnh tượng này.
Dù là mang theo trọng thương, dù là thân thể bệnh tật gian nan, dù là mấy lần suýt chết...
Nếu là địch nhân, đao kiếm chém giết lẫn nhau, hoặc bị thương hoặc chết, hắn đều chấp nhận. Thế nhưng bị người mà mình tín nhiệm nhất phản bội, nỗi thống khổ dày vò trong nội tâm còn hơn gấp vạn lần những gì trên thân thể.
Thứ chống đỡ hắn sống qua quãng thời gian đó, ngoài khát vọng vô hạn, còn có hận thù khắc cốt ghi tâm!
Một kiếm, phá vỡ kiếm thế của Phương Bằng Cử mà tiến vào.
Kiếm vào, người cũng vào theo, hắn trực tiếp lấy bụng dưới đụng vào trường kiếm của Phương Bằng Cử. Trong lúc máu me văng tung tóe, Khương Vọng lại hờ hững vung kiếm ngang qua, cắt đứt gân tay của Phương Bằng Cử!
Hai đạo miệng vết thương cơ hồ xuất hiện đồng thời, nhưng một cái chủ động, một cái bị động, liền đã định đoạt kết cục.
Khương Vọng lại xông lên, lấy khuỷu tay mang theo cả thân người, đột ngột nện tới trước. Hung hăng đụng vào lồng ngực của Phương Bằng Cử.
Phương Bằng Cử vừa mới mất kiểm soát kiếm vì đau nhức, thì ngay chớp mắt tiếp theo, liền nghe thấy thanh âm xương cốt nứt vỡ của mình vang lên rõ mồn một.
Cả người hắn bị đánh oằn thành hình tôm, đụng vào phía ngoài đài cao, lại bị những cành cây chập chờn gạt trở về, rơi xuống đài cao.
Chỉ một hiệp, Phương Bằng Cử đã bị đánh bại!
"Sao có thể? Chênh lệch... Lại lớn đến như vậy!?"
Dưới đài cao, một mảnh xôn xao.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, Khai Mạch Đan hòa lẫn máu và nước mắt của Khương Vọng, khiến cho đạo mạch của Phương Bằng Cử sơ hiển, khí thế dâng trào.
Kiếm mang theo hận thù và đau đớn của Khương Vọng, cũng khiến cho Phương Bằng Cử rơi xuống bùn nhơ.
"Hắn thua là thua cho chính mình, bại bởi sự e ngại." Triệu Nhữ Thành trầm giọng nói: "Nếu như không phải vì e ngại, hắn đã không chọn mưu hại tam ca, dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đoạt Khai Mạch Đan. Hắn biết ngoài cách đó ra, hắn không còn bất kỳ biện pháp nào để vượt qua tam ca, một khi chênh lệch bị kéo ra, hắn sẽ không còn cách nào đối mặt."
Lăng Hà nhịn không được thở dài: "Lúc lão tam mới tới đạo viện, thực lực còn ở hạng bét, kém xa Bằng Cử. Mấy năm trôi qua, kiếm thuật của hắn đã là đệ nhất được công nhận trong ngoại môn, còn Bằng Cử từ trước đến nay lại kiêu ngạo..."
Đỗ Dã Hổ giận dữ nói: "Nói đi nói lại, chẳng phải là vì vô năng vô sỉ sao!?"
Cạch ~ coong!
Khương Vọng chậm rãi rút thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua phần bụng mình ra, tiện tay ném sang một bên.
Thanh trường kiếm dính đầy máu loang lổ rơi xuống đất, giống như Phương Bằng Cử đang thổ huyết, bất lực và hoảng hốt.
Buông trường kiếm xuống bên cạnh thân, Khương Vọng chậm rãi tiến lên.
"Cứu mạng! Viện trưởng cứu mạng! Ta là con cháu Phương gia, Phương gia là tam đại vọng tộc của thành!"
Phương Bằng Cử sợ hãi hô to, đâu còn có nửa phần khí chất của công tử giàu sang?
Đổng A mặt không biểu tình: "Nếu là đạo chứng tử đấu, tự nhiên không chết không thôi. Người quyết định sinh tử của ngươi, chỉ có thể là đối thủ của ngươi."
"Tam ca, tam ca!" Phương Bằng Cử chống tay xuống đất, không ngừng lùi lại, "Ngươi tha ta, tha ta! Tha ta một lần!"
"Phương gia là gia tộc trăm năm! Nhưng đã hai mươi năm chưa từng có ai bước qua Thiên Địa Môn! Một bước chậm, vạn sự chậm! Ta còn có bao nhiêu thời gian để chờ? Ta không thể dừng lại, ta gánh vác hy vọng tha thiết của vong phụ, ta không thể dừng lại!"
Hắn hai mắt đẫm lệ mà nhìn Khương Vọng: "Khai Mạch Đan của ngươi, ta nói cho ngươi, ngươi có chịu nhường cho ta không?"
Khương Vọng không nói gì.
"Bá phụ ta đi Vân quốc, nhưng căn bản không mua được Khai Mạch Đan. Coi như mua được, cũng chưa chắc sẽ cho ta. Việc quản chế Khai Mạch Đan ngày càng nghiêm ngặt, chỉ ban thưởng cho những đệ tử ngoại môn có hy vọng nhất, toàn bộ Phong Lâm đạo viện chỉ có ngươi thu hoạch được công huân như vậy, ta không có cách nào, ta không còn cách nào cả!" Phương Bằng Cử khóc rống thất thanh.
Khương Vọng nheo mắt lại: "Kỳ thật ta hiểu ngươi. Hiểu nỗi lo lắng, bất an, sợ hãi của ngươi. Phương gia là một đại gia tộc, cho ngươi hoàn cảnh ưu việt, nhưng cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Ta sớm biết dục vọng của con người là vô tận. Ta cũng biết ngươi khao khát chứng minh bản thân đến mức nào, muốn thay phụ thân mất sớm của ngươi tranh thủ vinh quang ra sao, ngươi từng nói tất cả, ta đều nhớ. Ngươi nôn nóng muốn thành công, bị ma quỷ ám ảnh, kỳ thật ta có thể lý giải."
Trong đôi mắt của Phương Bằng Cử bỗng nhiên lóe lên ánh sáng chờ mong, hắn nghe Khương Vọng nói tiếp: "Thế nhưng lý giải không có nghĩa là tha thứ."
Nói xong câu đó, Khương Vọng vừa vặn đi đến trước mặt Phương Bằng Cử.
Trường kiếm vạch qua một đường vòng cung rõ rệt trên không trung, xuyên vào lồng ngực hắn một cách chuẩn xác mà không hề do dự.
"Lấy ơn báo oán, lấy gì báo đức?"
"Cho nên, ta đã từng chết một lần, ngươi cần dùng mạng để trả."
Khương Vọng chậm rãi nói.
Phương Bằng Cử dùng hết sức lực còn lại của bàn tay trái, nắm lấy thân kiếm, mặc cho lưỡi kiếm cắt vào lòng bàn tay, để thanh kiếm này dừng lại trong thân thể hắn, để cái chết có thể đến chậm hơn một bước.
Hắn khó khăn phát ra những âm thanh "Ôi ôi..."
"Chiếm... Khai Mạch Đan của ngươi xong, ta mỗi đêm đều ngủ không được. Ta rất hối hận... Ta rất xin lỗi. Có thể... Có thể ngươi bình yên vô sự, không phải sao? Chúng ta là anh em. Vì sao... Vì sao không thể tha thứ ta... Một lần?"
Dưới đài cao, rất nhiều người cảm xúc phức tạp, không đành lòng nhìn, không đành lòng nghe nữa.
Nhưng Khương Vọng chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
"Ngươi biết cảm giác bị phản bội là như thế nào không? Ngươi biết loại thống khổ và phẫn nộ thiêu đốt nội tâm không? Ngươi khiến cho sự tín nhiệm của ta trở nên ngu xuẩn, khiến cho kinh nghiệm của ta giống như một trò cười. Ngươi khiến cho nỗi thống khổ của ta trở nên vô nghĩa."
Ký ức như dòng nước chảy, nhưng lại không mang theo chút nhiệt độ nào, khó mà nổi sóng.
"Ngươi đã từng nằm trên đống rơm rạ, suy yếu bất lực, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi cái chết đến hay chưa?"
"Ta như nhìn thấy hai cái bóng ở trước mặt ta lắc lư, ta biết đó là Hắc Bạch Vô Thường. Ta như nghe thấy tiếng hô hấp của bọn họ, chậm rãi, chậm rãi, vang bên tai ta. Ta từng thề muốn chiến thắng vận mệnh! Nhưng ta biết ta sắp chết rồi, ta không có một chút xíu biện pháp nào."
"Nếu như ngươi trải qua những gì ta đã trải qua, thì sẽ minh bạch có những nỗi thống khổ không thể đền bù. Ta đã là người từng chết một lần. Nếu ta tha thứ ngươi, ta sẽ không có tư cách đối diện với chính mình."
Khương Vọng nói đến đây, chậm chạp nhưng kiên quyết rút trường kiếm ra.
Đài cao chậm rãi hạ xuống, cành cây co vào, cuối cùng toàn bộ đạo thuật kéo dài sân quyết đấu, lại hóa thành một viên cây giống nhỏ bé, tiến vào lòng đất.
Còn Phương Bằng Cử thì lẳng lặng nằm trên mặt đất, tay phải rũ xuống, tay trái vẫn hư giữ ở trước ngực, như thể đang nắm lấy chuôi kiếm đã cướp đi mạng sống của hắn. Đôi mắt hắn mở to, mờ mờ tàn lưu thống khổ, không cam lòng, đủ loại cảm xúc.
Nhưng hắn đã chết rồi.
Lăng Hà khẽ thở dài một tiếng, bước lên phía trước, cởi áo ngoài xuống, che lên mặt Phương Bằng Cử.
Đỗ Dã Hổ há to miệng, tựa hồ muốn mắng thứ gì, nhưng rốt cục không nói ra lời. Người đã chết rồi.
Triệu Nhữ Thành không nhúc nhích, trầm mặc không nói.
Khương Vọng lẳng lặng đứng tại chỗ, đôi mắt không nhìn bất luận kẻ nào trong tràng, mà nhìn về phía bầu trời xa xăm vô tận. Giống như đang đối mặt với một bản thể khác của mình ở một không gian khác.
"Nghỉ ngơi đi." Hắn thầm nói như vậy.
Trong đầu hắn một mảnh không minh. Con giun đất trong cột sống bỗng nhiên trở nên linh động, từ xương cụt nhảy lên một cái, thuận lợi bơi qua một đoạn đường, phun ra một viên đạo nguyên mượt mà, sung mãn, mỹ lệ.
Trong lòng Khương Vọng chợt nhớ tới một câu —— thế sự hiểu rõ cùng tu nghiệp, ý niệm thông suốt tức tư lương.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nô Lệ Bóng Tối
Văn Sỹ Lê
Trả lời21 giờ trước
Chung quy cũng là chữ duyên, chữ nợ. Gieo nhân gặt quả.
KenT3 Hope
Trả lời1 tuần trước
Có khi nào anh Vọng trở về đại chiến với Lượng ko nhỉ, Lượng tuy Siêu thoát nhưng đang trọng thương, còn anh Vọng đã vô địch ở diễn đạo gần đến Siêu thoát rồi, anh Vọng còn 1 con át chủ bài là 1 kích toàn lực của Siêu thoát được giấu ở tấm bia trên Hoàng Hà, dự đoán đại chiến cũng 4/6, biết đâu có chiến nhau anh vọng mượn cơ hội này Siêu thoát luôn kkkk
Việt Thắng
1 tuần trước
T đoán là Khương Vọng đánh hoà kèo với VL thôi giết được phải trả giá đắt lắm. Nếu mà giết khả năng phải dưỡng thương qua cái Thần Tiêu mất vì Khương Vọng cũng bị thương lúc đánh với Hổ Bá Khanh và Đế Ma Quân mà
Tùng Nguyễn Đình
Trả lời1 tuần trước
Bạn ơi bạn có biết quyển cuối bắt đầu từ chap nào k
Việt Thắng
Trả lời1 tuần trước
Tiếc thật đấy 1 đời minh quân Khương Thuật
HuangQuan
Trả lời2 tuần trước
Lăng Hà chet r hả mn. Mãi ko thấy nhắc, list nhân vật cx ko thấy
Văn Sỹ Lê
2 tuần trước
Lăng Hà chết từ lúc hoạ Bạch Cốt ở Lâm Phong thành rồi. Mấy năm hình ảnh của hắn ở trong đó chỉ là chấp niệm của hắn. Chấp niệm của hắn đi chôn cất tất cả ng của Phong Lâm.
Văn Sỹ Lê
Trả lời2 tuần trước
Khương Luật đỉnh cao trí lực. Tính toán quá khủng. Tiếc thay cho Vô Tà.
dung404
Trả lời1 tháng trước
chương 1778 bị lỗi ạ
Quy Nguyen
Trả lời1 tháng trước
Tổng hợp động thiên bảo cụ: Thập Đại Động Thiên: 1.? 2. Đại Hữu Không Minh Thiên: Hiện là bảo cụ "Tam Thanh Huyền Đô Thượng Đế Cung" của Cảnh Quốc. 3. Thái Nguyên Tổng Chân Thiên: Hiện là bảo cụ "Chương Hoa Đài" của Sở quốc. 4. Tam Nguyên Cực Chân Thiên: Hiện là bảo cụ "Lượng Thiên Xích" của Quy Thiên Cung. 5.? 6.? 7.? 8. Kim Đàn Hoa Dương Thiên: Hiện là bảo cụ "Tắc Hạ Học Cung" của Tề quốc. 9. Tả Thần U Hư Thiên: Hiện là bảo cụ "Ách Nhĩ Đức Di" của Mục quốc. 10.? Tam Thập Lục Tiểu Động Thiên 1. Hoắc Lâm Động Thiên: Hiện là bảo cụ "Xuân Thu Bút" của Thư Sơn. 2.? 3.? 4.? 5.? 6.? 7.? 8.? 9. Đan Sơn Xích Thủy Thiên: Hiện là bảo cụ "Hãn Thanh Giản" của Cần Khổ Thư Viện. 10. Cực Huyền Đại Nguyên Thiên: Hiện đã bị hủy. Trước kia là bảo cụ "Kính Hồ" của Việt quốc. 11.? 12.? 13. Hảo Sinh Huyền Thượng Thiên: Hiện là bảo cụ "Bá Kiều" của Tần quốc. 14. Thiên Trụ Tư Huyền Thiên: Hiện là bảo cụ "Tư Huyền Địa Cung" của Tề quốc. 15.? 16.? 17. Thái Huyền Pháp Nhạc Thiên: Hiện là bảo cụ "Kinh Cức Tứ" của Hình Nhân Cung. 18.? 19.? 20.? 21.? 22. Ngọc Khuyết Bảo Khuê Thiên: Hiện là bảo cụ "Thanh Khuê" của Long Môn Thư Viện. 23. Triều Chân Thái Hư Thiên: Hiện là bảo cụ "Thái Hư Các Lâu" của Thái Hư Các. 24. Động Dương Ẩn Quan Thiên: Hiện đã bị hủy. Trước kia là bảo cụ "Ẩn Nhật Quỹ" của Bình Đẳng Quốc. 25.? 26.? 27.? 28. Đan Hà Thiên: Hiện là bảo cụ "Xích Châu Đỉnh" của Huyết Hà Tông. 29. Tiên Đô Kỳ Tiên Thiên: Hiện là bảo cụ "Tiên Đô" của Lăng Tiêu Các. 30.? 31. Chu Nhật Thái Sinh Thiên: Hiện là bảo cụ "Càn Thiên Kính" của Cảnh Quốc. 32. Lương Thường Phóng Mệnh Thiên: Hiện là bảo cụ "Vô Thường Triệu Hồn Phiên" của Thịnh quốc. 33. Tử Huyền Động Chiếu Thiên: Hiện là bảo cụ "Vân Mộng Chu" của Sở quốc. 34. Thiên Cái Địch Huyền Thiên: Hiện là bảo cụ "Côn Ngô Kiếm" của Kiếm Các. 35. Bạch Mã Huyền Quang Thiên: Hiện là bảo cụ "Đào Hoa Nguyên" của Tam Phân Hương Khí Lâu. 36. Kim Hoa Động Nguyên Thiên: Hiện là bảo cụ "Diệu Cao Tràng" của Huyền Không Tự.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Cảm ơn bạn đã tổng hợp, mình sẽ tạo một bài thông tin và ghi nguồn của bạn.
haianhem0966
Trả lời1 tháng trước
cảm ơn lão ad nhá,đỡ ghiền vcl
haianhem0966
Trả lời1 tháng trước
BHK có quay về đường cũ cùng lắm là có 1 chiêu của st để lại, còn Thuật dù có bị thương vẫn là st (dù méo có st tầm mắt) nên dự là BHK chỉ là bị KVL dùng như 1 tiêu hao phẩm với KT