Tôi và Quỳnh Nga quen nhau từ khi tôi học năm nhất đại học qua một người bạn chung. Lần đầu tiên gặp cô ấy, trước mắt tôi là một cô bé tròn trịa, tóc ngắn, đôi mắt đen và không có gì nổi bật. Thời thanh xuân ai cũng bốc đồng, nhiệt huyết và luôn khao khát một điều gì đó cho riêng mình. Tôi cũng vậy, nhưng tôi chỉ là một cậu sinh viên năm nhất mải chơi, có phần bạo dạn.
Ban đầu, cô ấy là người chủ động tán tỉnh tôi, thường xuyên gọi điện, nhắn tin. Tôi thì cứ ậm ừ, nghĩ rằng đằng nào cũng chưa có người yêu, nhận lời yêu đại vậy. Là con trai, đâu có mất gì. Thời gian trôi qua, chúng tôi cũng có những kỷ niệm đẹp. Tôi rất thích chụp ảnh, hồi đó chưa có tiền mua máy, tôi đi thuê máy DSLR để chụp cho Quỳnh Nga. Lần đầu tiên cầm máy, dưới sự hướng dẫn của bạn đi cùng, bức ảnh đầu tiên tôi chụp cho một cô gái, bức ảnh đầu tiên tôi bấm máy ghi lại nụ cười của Quỳnh Nga, tôi không ngờ nó lại ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Thực ra, bức ảnh đó không có gì ghê gớm, nhưng mỗi khi nhìn vào nó, đặc biệt là đôi mắt cô ấy nhìn thật kỹ lại thấy rất buồn, tôi lại tự hỏi liệu mình chụp bức ảnh này là đúng hay sai. Bức ảnh đó tôi vẫn để trong phòng cho đến bây giờ. Nó thôi thúc tôi phải kiếm thật nhiều tiền, vì bây giờ tình yêu tôi dành cho cô ấy đã chết từ lâu rồi. Nụ cười ấy làm tôi đau đớn, vật lộn, và tuyệt nhiên không mang lại chút hạnh phúc nào. Tôi chỉ muốn cho cô ấy thấy tôi đã thay đổi ra sao, tôi kiếm tiền như thế nào, tôi sống tốt ra sao khi không có cô ấy.
Cô ấy yêu tôi, cô ấy chủ động tán tỉnh tôi trước, và trong gần 4 năm yêu nhau, cô ấy đã thay đổi vì tôi. Từ một cô gái tròn trịa, tóc ngắn, từ một người luôn chậm chạp, được chiều chuộng, tôi đã khiến cô ấy thay đổi, phải chủ động trong mọi việc. Cô ấy giảm cân, để tóc dài theo góp ý của tôi. Tôi đã yêu cô ấy thật lòng, yêu thật sự chứ không còn là suy nghĩ ban đầu đơn thuần yêu cho có.
Sinh nhật Quỳnh Nga, cả ngày tôi tắt máy, không liên lạc, cũng không hỏi thăm. Hồi đó là sinh viên, tôi không có tiền, dành dụm cả tháng được mấy trăm. Chiều đi học về, tôi mua một bó hoa và một món quà nho nhỏ. 8 giờ tối, tôi đạp xe đến trước cửa nhà cô ấy, cầm điện thoại lên gọi:
Đề xuất Voz: 2018 của tôi