"Alo, anh à?"
"Ừ, anh đây."
"Anh đang ở đâu vậy, hôm nay sinh nhật em, sao anh không đến? Em gọi cả ngày cũng không được là sao."
"Anh đang bị công an bắt."
"Sao? Anh bị công an bắt? Làm sao mà bị công an bắt?" - Giọng cô ấy hoảng hốt.
"Anh mượn xe máy bạn đi, giờ không có bằng, bị bắt ở đầu ngõ nhà em đây này."
"Trời ạ, đứng im đấy đợi em ra."
Cô ấy hớt hải chạy ra, trên tay cầm bó hoa, hộp quà nhỏ. Biết bị lừa, nhưng cô ấy vẫn cười. Tôi hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì làm cô ấy cười.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc, ngày càng xinh đẹp."
"Cảm ơn anh yêu, hihi."
Vậy đấy, miệng thì nói nhưng tay vẫn run run tặng cô ấy bó hoa và hộp quà nhỏ chỉ vài chục nghìn. Lúc đó tôi rất hạnh phúc, hạnh phúc vì cô ấy không chê tôi nghèo. Nhà cô ấy khá giả lắm, khá giả hơn nhà tôi rất nhiều. Chính vì điều đó tôi lại càng cố gắng, phải làm sao để cho xứng đáng. Giá như bây giờ tôi có một sự can đảm, một lòng nhiệt huyết cho tình yêu như vậy.
Tôi là sinh viên nghèo, cô ấy cũng biết ý, nhiều lúc cũng tranh trả tiền, không để tôi phải trả hết khi đi chơi. Cô ấy rất thích hoa hồng xanh, mà tôi đến ăn còn chẳng đủ, nói gì là mua hoa. Thế là tôi nghĩ ra một trò. Dạo đó tôi ở cùng với thằng Vũ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Gia Tộc Ngư Nông Đến Thủy Đức Chân Tiên (Dịch)