Tôi đặt tay lên vai, kéo cô ấy quay lại. Cô ấy ngẩng mặt lên, ánh mắt ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào tôi.
"Ơ, ơ, ơ… cô…."
"Anh làm cái gì vậy?"
"Xin lỗi, tôi nhầm người."
"Nhầm cái gì mà nhầm, tôi là Linh Nga chứ không phải Quỳnh Nga."
"Tại cô giống… mà ai bảo cô để xõa tóc với ăn mặc thế này hả?"
"Nay tôi đi làm buổi đầu tiên, ăn mặc sao là chuyện của tôi. Anh phiền phức quá đi, mà anh theo dõi tôi đến tận đây đấy à? Làm sao anh biết…?"
"Vớ vẩn, cửa hàng này là cửa hàng tôi hay mua đồ, khách quen ở đây rồi."
"Đây là shop nữ mà, anh mua gì ở shop cho nữ?"
"À thì, tôi hay mua đồ cho mẹ ở đây," tôi lúng túng.
"Ở đây tôi thấy toàn đồ cho người trẻ chứ có thấy cho người trung tuổi đâu. Mua đồ cho người yêu thì nói ra đi còn bày đặt nói mua cho mẹ!"
"Ơ cái cô này, ừ thì mua cho người yêu đấy. Nhân viên bán hàng gì mà cãi khách xơi xơi, gọi ông chủ ra đây."
Cô ta chạy vào gọi thằng Vũ ra.
Đề xuất Voz: Chạy Án