"Mày cút ngay, tao không có thằng con như mày!"
"Mày đi đi, bố mẹ nói mày không nghe, làm thằng đàn ông dám làm dám chịu. Vì một đứa con gái mà mày chểnh mảng hết mọi việc, tương lai của mày, mọi người hy vọng vào mày, rồi bây giờ mày cho ông bà bố mẹ xem kết quả như vậy đấy à?"
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi nhà, đúng là tôi không xứng một chút nào, tôi yếu đuối, đến tôi cũng chẳng còn hiểu tôi đang làm gì mà nghĩ gì nữa. Một thời gian dài tôi đã lang thang hết nhà thằng bạn này, hết phòng trọ của thằng bạn khác. Không có tiền, tôi không biết xoay sở làm sao. Đói thì đầu gối phải bò, tôi đi phục vụ, làm tất cả những gì có thể làm được, miễn sao tôi bận rộn. Gần 1 năm tôi không về nhà, tôi chỉ liên lạc với anh chị con nhà bác tôi. Tôi không nhận một sự trợ giúp từ ai hết, tôi làm cho mình bận rộn để quên đi quá khứ, quên đi những phút giây ngọt ngào và những nỗi đau thấu tim. Cuối cùng thì tôi cũng ra được trường với tấm bằng trong tay. Cuộc sống đã dạy cho tôi rất nhiều bài học, rất rất nhiều. Nhưng tình yêu trong tôi, những khao khát của tuổi trẻ bây giờ đã không còn.
Bố mẹ biết tôi lấy được bằng đã gọi tôi về, xin vào công ty chú tôi và tôi làm cho đến tận bây giờ. Tôi cũng không tin vào bản thân mình, rằng mình đã thay đổi, chỉ có điều tôi ít nói hơn, lầm lì hơn và tôi cũng chẳng thiết tha gì chuyện tình cảm cả.
Vậy đấy, lúc yêu thì thề non hẹn biển, tôi không trách tình yêu, nhưng tôi trách lòng người. Tôi sống để cho cô ấy thấy không có cô ấy tôi vẫn sống tốt. Tôi luôn nghĩ rằng phải sống thật tốt, kiếm một người vợ ngoan hơn cô ấy, giỏi hơn cô ấy và tốt hơn cô ấy, để nếu sau này có gặp lại thì tôi sẽ làm cô ấy hối hận. Khi yêu cô ấy, tôi đã đặt quá nhiều niềm tin, quá nhiều mơ mộng, quá nhiều!
Đề xuất Tiên Hiệp: Vũ Luyện Điên Phong