"Làm gì mà cứ ấp úng như ngậm hột thị vậy?"
"Tôi xin lỗi." – cô ta ngại ngùng.
"Xin lỗi tôi, cô làm gì nên tội?"
"Thì cái hôm anh đến nhà tôi ấy, hôm đó tôi say."
"Không biết say thật hay giả vờ say để đuổi tôi về đây. Cô có nhớ cô nói cái gì không hả? 'Anh cút đi'. Ơ, thề với cô là chưa có người con gái nào nói với tôi thế đâu nha, phụ nữ thì có rồi nhưng con gái thì chưa ai dám. Nha!"
"Thì tại tôi vui vui nên uống mấy cốc, ai ngờ lại nhỡ miệng."
"Cái miệng của cô nhỡ nhiều thế. 'Ai cho anh uống, đây là nhà tôi'. Chả biết hai đứa nó có kể lại cho cô lúc đó nhìn cô thế nào không nhỉ. Tôi không bỏ qua đâu." – tôi làm bộ quay mặt đi chỗ khác.
"Nhưng mà cũng tại anh nữa, tôi đâu có muốn nói thế đâu, trong thâm tâm tôi muốn nói thế mà."
"Ơ... Cô giỏi, cô có biết tôi ngại mặt thế nào với hai đứa em kia không? Lại còn trong thâm tâm tôi muốn nói thế. Tức là cô xin lỗi tôi là bên ngoài, còn trong thâm tâm cô rủa tôi à?"
"Không, không, tôi đã nói hết đâu, thâm tâm tôi cũng không muốn nói như vậy. Nhưng anh cứ làm rối tung hết mọi chuyện của tôi đấy chứ." – cô ta ngượng ngùng. "Mà anh này!"
Cô ta đưa tôi một cái túi.
"Gì đây?"
"Áo của anh, tôi giặt rồi đấy."
"Ờ, tưởng cô ghét tôi nên vứt cái áo luôn đi rồi chứ?"
"Tôi vứt đi anh lại bắt đền tôi thì sao, tôi đâu có dại."
"Thôi được rồi, vì cái áo nên tôi bỏ qua cho cô lần này. Mà quên đấy, hôm nay cô không đi làm à?"
"Có chứ, nhưng tôi xin anh chủ tiệm nghỉ một tiếng."
"Ờ, chắc cô chưa ăn gì, đi ăn với tôi không?"
"Thôi ạ."