Logo
Trang chủ

Chương 147

Đọc to

Vâng, em ra luôn đây.

Đứng đợi tầm năm phút thì thằng Nhật lai Ngọc ra, còn cô ta thì đi bộ đằng sau. Ra đến đầu ngõ tôi mới nhìn được vì bị cận. Hôm nay cô ta lại mặc váy, nhưng mà một cái váy kín đáo hơn hôm trước, tóc búi củ hành, hình như đánh cả phấn với tô ít son môi nữa. Cô ta bước đến bên tôi.

Ơ, sao lại là anh?

Chị, lên xe đi chị, anh nhà em xe ôm cho chị đấy, hơi bị galant. – Nhật chen vào.

Ai bảo cô không cho chúng nó đi chơi, làm tôi đang ở công ty phải đến lai cô đi đấy. Lớn rồi còn bày đặt sợ ma ở nhà một mình.

Anh bảo anh đến, tôi bảo Nhật nó gọi bạn nó hoặc một anh nào đẹp trai đến lai tôi. Biết là anh tôi đã chẳng đi.

Giờ cho cô nghĩ lại, một là đi về, hai là lên xe. Lằng nhằng thế nhỉ. Mà thôi lên xe đi, tầm cỡ cô được đi với tôi là may mắn lắm rồi.

Anh…

Thôi, chị lên xe đi, anh ấy có lòng qua đón chị rồi mà. – Ngọc nói. – Nhanh không muộn giờ xem phim đấy.

Cô ta leo lên xe tôi ngồi. Trên đường đi tôi trêu.

Này, mới trưa nay tôi bảo cô là không được mặc váy khi ngồi xe số cơ mà.

Mặc gì kệ tôi, anh cứ quan tâm làm gì?

Cái xe là bộ mặt của tôi, người đi cùng cũng là bộ mặt của tôi. Lần sau phải ăn mặc đẹp hơn nghe chưa?

Nhiều lúc tôi thấy anh bình thường, mà sao nhiều lúc anh hâm vậy hả?

Hâm kệ tôi, hâm như tôi hiếm lắm đấy.

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Thượng Thần Đế (Dịch)
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN