Mẹ tôi bất thình lình bảo dẫn bạn gái về. “Hay cô về với tôi đi”, tôi tỏ ra khẩn thiết.
“Ơ… về với anh làm sao được, tôi có phải bạn gái anh đâu. Mà chẳng phải chị hôm trước đi cùng anh là người yêu anh đó thôi, gọi chị ấy đi!”
“Người yêu đâu mà người yêu, cô ấy làm cùng công ty tôi thôi.”
“Ai tin được anh, cái miệng anh nó dẻo như kẹo kéo thế kia tôi tin làm sao được.”
“Không tin cũng phải tin, nhưng mà giờ cấp bách lắm rồi, không dẫn được bạn gái về tôi lần này chết chắc luôn.”
“Đấy là việc của anh, chả liên quan.”
“Thôi, trăm sự tôi nhờ cô, cô đi cùng tôi về nhà tôi đi. Rồi tôi trừ cho cô ít nợ. 500k nhé.”
“Tôi không cần tiền, cũng chẳng cần anh trừ nợ. Anh coi tôi hám tiền thế hả?” – cô ta lên giọng bực tức.
“Ý tôi không phải thế, nhưng mà bây giờ tôi không nhờ ai được. Cô giúp tôi lần này đi, tôi ngàn lần đội ơn cô. Một lần này thôi. Qua kiếp nạn hôm nay cô muốn tôi làm gì, trong khả năng của tôi tôi làm hết.”
“Thôi, tôi không đi đâu, nhỡ có vấn đề gì.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Trời Sinh Đã Là Nhân Vật Phản Diện