“Bà cứ từ từ, để chúng nó bươn chải, có khó khăn mới quý cái đồng tiền mình làm ra, phải không cháu?”
“Dạ vâng ạ.”
“Thế hai đứa tính bao giờ cưới?”
“Ơ… Mẹ.”
“Ơ…” – cô ta với tôi cùng Ơ.
“Nói đến cưới là hai đứa ngẩn hết cả mặt ra thế à, mẹ nói đùa thôi.” – mẹ tôi cười – “Yêu nhau cho chán đi rồi cưới, không phải vội.”
“Vâng, làm con giật cả mình, mà hôm nay mẹ làm sao thế.”
“Sao trên trời kia kìa, nói không vội thì cũng không hẳn, nhưng mà cứ bố trí nhanh nhanh cho tôi bế cháu.”
Cô ta thì cứ ngồi tủm tỉm cười, trông kiểu ăn uống thì có vẻ con nhà lành đấy. Diễn xuất đạt phết. Đầu tôi thì căng như dây đàn. Sơ hở ra cái gì mà mẹ tôi tóm được thì xong. Tôi với bố tôi làm mấy chén rượu.
“Dạo này bận lắm à con?”
“Lúc bận lúc không bố ạ, con đang tập trung giục anh em để làm công trình cho chú Tuân.”
“Ờ, cố gắng mà làm.”
“Cái ông này, chả thấy ai như ông. Nó làm quần quật còn bảo nó cố, giục nó đi chơi với lấy vợ không giục. Bình chân như vại ấy.”
“Ơ hay, lấy vợ là việc của nó, tự nó điều chỉnh. Giờ nó mà không làm ra tiền xem. Có đứa nào lấy nó không?”
“Bác trai nói đúng đấy ạ, cháu thấy anh ý lười lắm, suốt ngày đi chơi, dạo này chểnh mảng công việc. Cháu nói mà anh ý không nghe.”
“Ơ….” – tôi ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta.
Đề xuất Ngôn Tình: Mộ Tư Từ (Bạch Nhật Đề Đăng)