“Mày làm cẩn thận không mẹ bảo chú Quang tống cổ mày về quê đấy nha con.”
“Mẹ cứ làm như con mẹ không có khả năng ấy, làm đôi công trình ăn nửa năm.”
“Đấy là mẹ cứ nhắc thế, nhưng việc quan trọng vẫn là vợ con, để có thủ quỹ nó cầm, chứ mẹ thấy mày tiêu hoang lắm. Cháu nhỉ?” – mẹ tôi nói với Linh Nga.
“Dạ.”
Được lắm, cô định chơi tôi à, dở trò ngoan ngoãn xong chuồn cho bố mẹ tôi tiếc đây mà.
“Cháu mời hai bác ăn cơm ạ, để cháu đi rửa hoa quả.”
“Ăn ít thế cháu, lâu lắm rồi bác mới ăn bữa cơm ngon như thế đấy, lại còn đầy đủ gia đình nữa, sau này có đứa cháu nữa thì tuyệt vời.” – bố tôi trêu.
Cô ta cười ngượng, đứng dậy đi gọt măng cụt và rửa nho. Đem ra thì mọi người cũng ăn xong. Cô ta thu dọn bát đũa. Mẹ tôi quát.
“Thằng Tùng, làm gì có chuyện ăn xong ngồi rung đùi thế, đứng dậy thu dọn bát đũa ra kia cho Linh Nga nó rửa.”
“Ơ, nay mẹ toàn quát con vậy.”
“Mẹ bảo sao làm thế đi, con trai gì mà lười chảy thây ra.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Mị Lực Điểm Đầy, Kế Thừa Trò Chơi Tài Sản