Nói thật là cô ta xinh đến nỗi mà tôi còn chẳng dám nhìn. Đôi mắt lúc thì hiền dịu, lúc thì gớm chẳng ai bằng. Cô làm ơn tha cho tôi đi Linh Nga ơi, cô mà cứ thân với mẹ tôi thế này thì tôi chết. Một lúc sau thì hai bác cháu cũng lò dò ra.
"Thôi, tạm ổn rồi. Bố mẹ về đây, mấy đứa ở lại bảo ban nhau mà làm ăn, học hành cho đến nơi đến chốn."
"Mẹ về à? Còn sớm mà mẹ."
"Về không muộn xe con ạ, ba giờ rồi." Bố tôi lên tiếng.
"Con đưa bố mẹ ra bến xe nha."
"Thôi, hai bố mẹ đi taxi cho an toàn, mà cố kiếm tiền mua ô tô đi, về quê đỡ vất vả, nhưng quan trọng hơn là lấy vợ, ô tô để sau."
"Mẹ thì... để từ từ."
"Lại từ từ, mày cứ bình chân như vại ý. Bác về nhé. Linh Nga nhớ lời bác dặn chưa, có gì trông nom thằng mặt giặc này dùm bác."
"Dạ, vâng, bác cứ yên tâm ạ!"
Sao cô ta giọng ngọt ngào thế nhỉ? Mà cũng đúng, lúc nào chả thấy cô ta nhẹ nhàng, tức giận cũng thấy nhẹ nhàng vãi cả linh hồn ra ấy chứ.
"Mẹ dặn thừa rồi, cô ấy không quản được con đâu."
"Mày mà không nghe lời nó, để nó điện về mách mẹ cái gì thì mày đừng trách mẹ nghe con."
"Rồi rồi, toàn đem mẹ ra dọa."
"Ơ, thằng này lại nhờn với mẹ à?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Vật Phản Diện Hoàng Tử Ba Tuổi Rưỡi