"Dở hơi, tôi cố tình làm gì, nhầm tí thôi."
"Cái miệng anh cứ tùy tiện như vậy suốt à, tôi đang nói nghiêm túc đấy."
"Không, tôi là con người ít nói mà, ít khi nhầm, tại cô..."
"Tại tôi làm sao?"
"Tại cô cứ làm tôi mất tập trung." tôi nói nhỏ.
"Tôi làm gì mà anh mất tập trung?" cô ta nói xong thì nhìn xung quanh rồi nhìn xuống người cô ta.
"Thôi, cô không cần biết, mà không phải nhìn đâu, ăn mặc kín như bưng thế kia tôi nhìn sao được."
"Anh dám... mà anh cứ để bố mẹ anh lo thế à?"
"Lo gì cơ, tiền có, nhà có. Thiếu gì đâu mà tôi phải lo."
"Lại bắt đầu tiền." cô ta ngoảnh mặt đi chỗ khác.
"Ừ thì không tiền, mà cô bảo tôi phải làm sao?"
"Thì mẹ anh lo lắng cho anh bao nhiêu chuyện. Ở một mình như này ai lo cho anh, rồi nhiều lúc rượu chè về nhỡ có làm sao."
"Giỏi thì cô sang đây mà chăm tôi này, bày đặt quan tâm gớm. Đừng tưởng mẹ tôi nói với cô là cô quản lý tôi mà cô lên mặt nha."
"Tôi đâu có quản lý anh, tôi chỉ nói thế thôi, còn bố mẹ anh thế nào anh hiểu. Nhưng mẹ anh bệnh thế, anh không thấy thương mẹ anh à?"
"Có."
Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "