"Hóa ra vẫn còn mặc thật." lại cười.
"Đây là lúc cô cười đấy à, vô duyên."
"Anh vô duyên thì có ý, tôi lấy cho anh là may lắm rồi. Anh cứ chành chọe với tôi." cô ta phụng phịu.
"Tôi chưa xử cô là may đấy, chành chọe, chành chọe là còn nhẹ. Mà sao nhiều lúc tôi thấy cô cũng dễ thương, vậy sao cô chơi tôi quả ác thế?"
"Tôi thích Doreamon mà, dễ thương mà." lại nhẹ nhàng.
"Lớn rồi còn thích Doreamon."
"Không thích sao anh mua quần đó làm gì."
"À, thì....."
Cô ta lại cười, sao hôm nay cười lắm thế không biết. Nhưng nhìn nụ cười của cô tôi lại thấy thoải mái, cãi nhau với cô tôi cũng thấy thoải mái.
"Thôi, tôi về đây."
"Về sớm thế?"
"Ở đây anh có hoan nghênh tôi đâu, đúng là anh đóng giả làm người yêu tôi cũng giỏi đấy, vậy mà bố mẹ anh cũng tin."
"Cô giỏi hơn."
"Anh giỏi hơn."
"Cô giỏi hơn í."
"Tôi đi về, cãi nhau với anh mệt lắm." cô ta xách túi đứng dậy.
"Ơ, để tôi lai cô về."
"Tôi tự về được."
"Thôi, để tôi lai về, mà sáng cô đi cái gì sang đây?"
"Đi xe của tôi."
"Thôi cô tự về đi, tưởng không đi xe." tôi cười.
"Vâng." cô ta lầm lũi cầm túi đi về.
Nghĩ lại thì tôi lại nhỡ mồm nhỡ miệng với cái của nợ kia rồi. Cô ta đi đến thang máy, tôi chạy theo và gọi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Tiên Chính Là Như Vậy