- Này, đợi đã.
- Anh gọi tôi à?
- Chứ cô thì ai. Đi ra đây đã.
- Làm gì? - Cô ta ngơ ngác.
- Đi vào nhà đã, tôi có việc đột xuất.
Cô ta lại lững thững đi ra, rồi bước vào nhà tôi lần nữa.
- Ngồi đợi tôi tí đi.
- Vâng.
Tôi vào trong phòng thay bộ quần áo rồi đi ra.
- Đi thôi.
- Đi đâu cơ ạ?
- Lai cô về chứ đi đâu.
- Tôi tự về được mà, chẳng phải anh bảo tôi tự về đấy thôi.
- Tôi thương hại cô nên mới mặc quần áo để lai cô về đấy. Đi thôi, không tôi đổi ý.
- Vâng, tùy anh.
Cô ta lại lẽo đẽo theo sau tôi.
- Đi nhanh lên nào.
- Anh vội đi đâu à?
- Không, tôi quen bước nhanh rồi.
- Vậy thì anh tập đi chậm đi, đừng sống vội nữa.