- Lại ngập ngừng, không thích thì nói ra. Em ghét anh lắm.
Trời ơi là trời, có hai cái đứa ngồi kia, không thì tôi cho cô tỉnh ngay bây giờ ấy chứ. Nhìn sang thì hai vỏ lon bia vứt cạnh cô ta, uống hết từ bao giờ. Mình mới uống có ba lon, mà cô ta chơi hẳn hai lon rồi.
- À, không, không phải không thích. Mà là…
- Thôi, anh nói gì em cũng không tin đâu. Nhưng mà EM THÍCH ANH MẤT RỒI.
Nói xong cô ta tự dưng tuôn ra khóc như một đứa trẻ con.
- Ơ kìa, bình tĩnh.
- Anh, anh dỗ chị í đi, để chị í khóc vậy à? - Ngọc nói.
- Rồi, yên nào, em nín đi đã rồi nói, nín đi. Khóc nữa hai đứa nó cười vào mặt cho đấy.
- Kệ nó, đứa nào dám cười em. Em xử luôn.
- Thôi, nín đi đã. - Tôi lấy tay lau nước mắt cho cô ta.
- Anh nói đi, anh không thích em chứ gì. Mà cũng đúng, em có gì đâu mà anh thích.
- Anh… - Tôi ngập ngừng.
- Anh giàu, anh có tiền, nhưng mà em ghét anh lắm, chẳng phải anh nói anh sẽ làm em thích anh còn gì. Em thích anh rồi đấy. Được chưa, anh hả dạ chưa? - Cô ta lại chảy nước mắt lần nữa.
Đúng là bia vào, uống vào xong nói loạn xạ lên, mà cái cô này hai lần gặp ở nhà cô ta thì hai lần mình bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, một lần thì chết thì nhục, một lần thì chết vì ngại, lần này không biết chết vì gì nữa đây.
- Anh làm gì nên tội à anh Tùng? - Nhật hỏi.
- Trật tự cho người lớn nói chuyện. - Tôi quát thằng Nhật rồi quay sang nói với cô ta. - Em mà cứ khóc là anh không nói nữa đâu đấy.
Cô ta lấy tay quệt nước mắt ở trên má. Tôi lấy tờ giấy ăn đưa cho cô ta.
- Anh trả lời đi, em nín rồi.
- Thế em còn say không?
- Em không biết, nhưng mà…