- Không nhưng nhị gì hết. - Đang nói thì có điện thoại. *Trang tít calling*. Lại đến cái của nợ này gọi sao đúng lúc vậy. Tôi cầm điện thoại thì chắc cô ta cũng nhìn thấy là ai gọi.
- Anh à, anh đang làm gì đấy?
- Đang ăn cơm.
- Đi chơi với em đi, em đang đi thang máy lên nhà anh này.
- Anh không có nhà đâu, em đi một mình đi.
- Sao anh bảo đang ăn cơm?
- Anh đang ngồi với thằng Nhật.
- Thế à, ngồi đâu em đến.
- Thôi, anh đang có tí chuyện, nói sau nha.
Tôi cúp máy. Cô ta lại quay sang tôi.
- Sao anh không đi chơi với chị í đi?
- Em thích anh đi chơi với chị í à? - Tôi hỏi. - Anh đứng dậy đi luôn nhé.
- Đừng. - Cô ta kéo tay tôi.
- Em say rồi, đi ngủ đi, mắt lờ đờ rồi đấy.
- Em chưa ăn xong mà. - Nhìn cô ta tội và thương lắm. Một lúc nữa tôi động lòng mất.
- Uống với anh một cốc nữa rồi nói.
- Vâng, anh rót đi.
Tôi rót cho cô ta một cốc nữa, cô ta cầm cốc lên uống hết rồi tay cô ta khoác lấy tay tôi, đầu dựa vào vai. Thực ra tôi để cô ta uống thêm cốc nữa cho cô ta say hẳn rồi ngủ luôn, chứ dở dở ương ương thế này không lường được.
- Anh này, anh không thích em thật à?
Tôi ngồi im chẳng nói gì. Ngồi một lúc thì cô ta thiếp đi. Thằng Nhật và Ngọc ngồi im từ đầu đến cuối không dám ho he câu gì.
- Dìu chị lên giường cho anh, mà chị hay uống sốc kiểu này lắm à? - Tôi hỏi Ngọc.
- Không anh ạ, em chưa thấy bao giờ, chị í có uống bao giờ đâu, có hôm trước vui vui uống một bữa là hôm chị nhận được việc cộng với hôm nay. Mà anh chị có chuyện gì à?
- Không có chuyện gì đâu, chắc tại vui quá ấy mà. - Tôi nói đỡ.
Tôi và Ngọc dìu cô ta lên giường nằm. Nán lại một lúc, tôi và thằng Nhật uống nốt bia. Bỗng dưng cô ta nói mơ.
- Sao anh làm vậy với em, sao anh...
Kiểu này để cô ta mà nói nữa mình chắc chết quá. Ngọc thì cứ nhìn tôi, chắc chắn trong đầu hai đứa nó đang có một dấu hỏi to đùng về mối quan hệ này. Mà cũng lạ thật, không biết cô ta nói thật hay nói đùa nữa. Có khi say lại nói nhảm như lần trước.