Thôi chết, bỏ mẹ tôi rồi. Giờ mà đến thì kiểu gì Trang và Linh Nga cũng chạm mặt nhau. Mà thôi, cứ đi rồi đến đâu thì đến.
Đến cửa hàng, bước vào cửa. Linh Nga có vẻ hơi giật mình. Hôm nay không thấy Huyền và thằng Vũ đâu, chỉ có Linh Nga đang ngồi trông hàng.
"Em chào anh chị."
"Ơ... Hình như. Anh ơi hình như em gặp chị này ở đâu rồi í." – Trang thì thầm vào tai tôi.
"À, uh, là người đâm xe vào mình lần trước đấy." – Tôi trả lời qua loa.
"Đúng rồi. Này chị, chị có phải là người lần trước làm chúng tôi ngã xe không?" – Trang nói to.
"Dạ, đúng ạ." - Linh Nga cúi mặt xuống.
"Chị không được một lời hỏi thăm chúng tôi cho đàng hoàng, đi xe thì ẩu. Hóa ra làm ở đây. Tiền viện phí thì không trả."
"Dạ, không phải thế đâu ạ, em…."
"Hôm đó anh này trả còn gì nữa, xe tôi anh ấy cũng đem đi sửa. Chị là con người gì vậy." – Trang vừa nói vừa quát.
"Thôi Trang, trật tự nào, đây là cửa hàng." – Tôi nói.
"Anh để cho em nói, con người thì phải có ý thức chứ, làm ăn như cô mà được à. Tôi lại bảo chủ shop đuổi việc cô bây giờ." - Trang đanh đá không để cho Linh Nga nói.
"Hôm đó em không cố tình. Còn tiền thì…" - Linh Nga mếu máo và cúi mặt xuống chực khóc.
"Trang, đến thử quần áo hay đến cãi nhau đây. Anh bảo không nói nữa cơ mà. Anh lo chuyện đó xong rồi."
"Anh thì lúc nào cũng cả nể, cũng thương người, đến thằng ăn mày biết nó xin đểu còn cho nó."
Đề xuất Voz: Nhật ký tán gái