Nhưng sao em không hỏi anh giải quyết với cô ta như thế nào mà đã nói cô ta thế rồi?"
"Nói có tí đã khóc, lấy nước mắt làm người ta động lòng, chắc chỉ có anh dính thôi. Phải phũ thì mình mới không bị bắt nạt, toàn thấy anh dễ dàng ở chỗ đâu đâu í."
"Nhưng mà anh thấy cô ta cũng có phải người không biết điều đâu."
"Chẳng nói với anh nữa, anh lúc nào cũng thương người quá đà, tiền có phải là rác đâu. Đi ăn thôi anh, em đói rồi."
"Ừ."
Tôi và Trang đi ăn trưa rồi về công ty. Không biết Linh Nga cảm thấy thế nào nữa. Tôi không trách Trang, bởi vì cô bé làm thế là có cơ sở. Với một người cá tính như vậy thì khó tránh khỏi. Còn Linh Nga thì lúc nào cô ta cũng chịu đựng mọi chuyện, lúc nào cũng như vậy. Lúc nào cũng im lặng, lúc nào cũng chịu đựng thế. Người cao ráo mà sao họng bé thế không biết.
Vài ngày sau thì tôi vẫn đi làm bình thường. Không liên lạc gì với Linh Nga. Một buổi trưa thằng Vũ gọi tôi đi cà phê.
"Này, tao cũng chưa hỏi, con bé Linh Nga quan hệ gì với mày?"
"Tao cũng không biết."
"Lại hâm, mày chuyển tao 2 triệu vừa có tin nhắn đến đây rồi. Mày bảo tao trả nó 5 triệu rưỡi à?"
"Ừ, trả xong mày tính sao?"
"Chịu, giờ chả muốn nghĩ gì hết."
"Tao thấy nó có vẻ khó khăn, hôm đầu tuần vừa rồi nó hỏi tao ứng lương, nhưng tao sợ mày nên tao bảo còn vài hôm nữa nên trả cả."
"Ừ."
Đề xuất Tâm Linh: Vớt Thi Nhân (Dịch)