"Phải đấy, hôm trước bác nói thế thôi, chứ giờ hai đứa yêu nhau rồi thì cháu cứ sang đây." Mẹ tôi nói chen vào. "Mà chuẩn bị đi, hai bác cháu mình đi chợ."
"Con đi với!" Tôi nói theo quán tính.
"Ơ hay cái thằng này." Mẹ tôi cười. "Mấy tuổi rồi còn bám váy mẹ đi chợ?"
"Con nhầm, cho tiền con cũng chẳng đi."
"Vâng!" Cô ta nói.
Vẫn điệu dạng ngoan ngoãn, tiếng nói thanh thoát nhỏ nhẹ. Dường như cô ta là người yêu thật của tôi vậy, không biết cô ta đang định làm gì với mình nữa. Tại sao cô ta lại nhiệt tình, lại nghe lời bố mẹ tôi như thế nhỉ? Cô làm tôi khó xử lắm cô biết không?
Cô ta đi chợ với mẹ tôi, còn bố và tôi ở nhà.
"Tùng, con bé ngoan lắm đấy, con định thế nào?"
"Bố mẹ mới nhìn mặt bắt hình dong, cứ từ từ đã bố." Tôi nói.
"Bố nhìn người bố biết, con người có học sẽ khác. Bố đoán con bé nó là người biết chịu đựng. Mà hôm trước mẹ con hỏi, bố con bé là bộ đội à?"
"Vâng." Thực ra tôi cũng chưa kịp hỏi bố mẹ cô ta làm gì, cứ vâng bừa đi vậy!
"Thế thì chắc con nhà gia giáo, giàu nghèo bố mẹ không quan trọng, cứ miễn sao nó biết điều, ngoan ngoãn chăm lo cho gia đình là được. Mà bố thấy con có vẻ thờ ơ với con bé lắm đấy. Yêu nhau thì phải tâm lý, nhất là con gái. Con xem đấy, mẹ ốm bố đi chợ nấu cơm có sao đâu. Đừng vì sĩ diện mà làm mất đi người mình yêu thương."
"Con biết rồi."
Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Tiên Chính Là Như Vậy