Logo
Trang chủ

Chương 251

Đọc to

Dường như Linh Nga cũng đoán ra được phần nào câu chuyện nên cô ấy cũng không hỏi nữa. Trên đường về nhà cả hai đều im lặng. Về tới nhà thì bố mẹ tôi đang ngồi ăn cơm.
"Sao hai đứa về giờ này?" - mẹ tôi hỏi.
"Dạ, anh Tùng mệt nên bọn cháu về nghỉ tí rồi chiều đi ạ."
"Ừ, thế hai đứa ăn uống chưa?"
"Chúng cháu ăn rồi ạ, hai bác ăn đi ạ."
"Ơ cái thằng, về nhà câm như hến thế" - mẹ tôi lại quát.
"Con mệt, con vào phòng nghỉ tí đây. Bố mẹ ăn xong thì nói Linh Nga rửa bát cho."
"Ừ, mệt thì nghỉ đi con. Chắc tại cả tuần đi làm mệt đây, với sáng nay phải dậy sớm" - bố tôi bảo.
"Anh vào nghỉ đi, em ngồi chơi với hai bác."

Tôi uể oải lết vào phòng. Ngả lưng xuống giường, quay sang nhìn cái ảnh. Tại sao tôi lại gặp cô trong hoàn cảnh thế này. Cô xin lỗi tôi à, xin lỗi cơ đấy. Xin lỗi làm gì khi mà tôi với cô chẳng có gì để nói hết. Cô đi xong giờ cô gặp lại cô nói lời xin lỗi. Đến hài, xin lỗi mà có thể lấp được cái khoảng trống trong tôi mấy năm vừa rồi ấy hả. Cô quên đi.
Được ngày đi chơi với Linh Nga cũng không yên. Lần nào đi chơi cũng gặp chuyện. Úp cái ảnh xuống và nằm được một lúc thì tôi ngủ thiếp đi.

"Anh ơi, dậy đi."
"Để anh nằm lát nữa đi."
"Dậy đi mà."
Trước mắt tôi là Linh Nga, cô ấy mặc một cái áo sơ mi trắng của tôi, từ đùi xuống dưới thì..... không mặc gì.
"Này, ai cho lấy áo anh mặc đấy."
"Anh không thích à. Anh dậy đi" - cười. Xong rồi cô ấy cúi xuống hôn tôi một cái thật sâu.
"Ơ, ơ làm gì đấy?"
"Anh không dậy là em hôn nữa đấy."
"Miệng anh hôi lắm, không sợ à?"
"Không" - vẫn lắc đầu.

 

Đề xuất Voz: [ Hồi ức ] Em ! người con gái đã thay đổi cuộc đời thằng lưu manh .
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN