"Thế là hôm nay anh cũng buồn nên kéo em ra đây ngồi hả?"
"Không, hôm nay vui vì anh chụp cho đầu thạch cao được mấy kiểu ảnh."
"Lần sau làm gì anh cứ nói trước với em để em chuẩn bị, toàn để em là người bị động thôi."
"Nhưng anh thích bất ngờ, vu vơ. Thế mới thú vị."
"Cũng đúng thật. Vu vơ, em cũng thích vu vơ. Chẳng ai ngờ em lại quen anh trong hoàn cảnh như thế, giờ lại ngồi đây với nhau."
" Đấy người ta gọi là có duyên đấy."
"Tự nhiên em nhìn xuống dưới thấy đường xá tấp nập, mà mình ở trên này thấy lạc lõng quá anh ạ. Anh hay ngồi ở đây lắm à?"
"Ừ."
"Anh Tùng!" - "Em hỏi anh mấy câu được không?"
"Hả? Hỏi đi."
"Anh và người yêu cũ yêu nhau mấy năm?"
"Bốn năm."
"Tại sao hai người lại chia tay? Mặc dù em đã được một, hai người kể cho nhưng em vẫn muốn hỏi anh và chính anh trả lời!"
"Đơn giản vì hoàn cảnh gia đình khác nhau, và hai người không cùng nhìn về một hướng nữa thôi."
"Thế anh đã muốn yêu người khác chưa?"
"Muốn chứ." - Tôi nhìn sang, thấy đôi mắt Linh Nga xa xăm hướng ra ngoài, hai tay đan chặt vào nhau dường như muốn nói một điều gì đó. Liệu bây giờ có phải là lúc để tôi bày tỏ tình cảm không? Nên hay không nên?
"Linh Nga."
"Dạ, gì vậy anh?" - Linh Nga quay sang nhìn tôi.
"Cho anh mượn bàn tay em một lúc được không?"