Cuộc đời con người như những hạt cát vô định, trôi dạt giữa dòng đời. Khi rời xa nơi ta từng thuộc về, ta nào biết mình sẽ đi về đâu, về đâu. Giá như ta cứ mãi yên vị ở một nơi, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ được nhìn ngắm thế giới bao la ngoài kia.
Đôi khi, ta suy ngẫm về cuộc đời này. Liệu tình yêu mà người khác trao cho ta có thực sự mang lại hạnh phúc? Một người sở hữu khối tài sản kếch xù liệu có thể mang đến cho ta một tình yêu trọn vẹn như mong ước của bao người? Một cuộc sống lãng mạn, không lo nghĩ về ngày mai, không bận tâm chuyện cơm áo gạo tiền, chỉ cần có nhau là đủ.
Nhưng cuộc đời đâu phải là một bộ phim. Gia đình, họ hàng, bạn bè và vô vàn những mối quan hệ khác khiến con người trở nên tính toán, so đo từng chút một. Xã hội ngày càng tiến bộ, nhưng những chuẩn mực dường như ngày càng khắt khe hơn.
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn bận rộn với công việc. Vài hôm không liên lạc, Linh Nga cũng không chủ động gọi cho tôi. Thật lòng, trong giờ làm việc, tôi vẫn nhớ đến cô ấy. Bước ra khỏi nhà, nghĩ đến nụ cười của cô ấy, tôi lại mỉm cười theo. Giá như tôi có thể chạy ngay đến bên cô ấy và nói: "Em hãy làm bạn gái anh nhé!". Tôi rất muốn, nhưng lòng tự trọng của một người con trai khiến tôi chần chừ. Tôi vẫn chưa hiểu rõ cô ấy nghĩ gì về tôi, và tôi sợ bị từ chối. Tình cảm là điều không ai dám chắc chắn. Tôi chỉ mong, nếu có thể trở thành người yêu của nhau, cô ấy sẽ ở bên cạnh tôi, dù chỉ một năm hay vài năm. Tôi đã quá cô đơn và đau khổ. Tôi không muốn một lần nữa phải oằn mình gánh chịu nỗi đau mà tình yêu mang lại.
Đang ngồi làm việc, mẹ tôi gọi điện.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thiên Tướng