Chiều hôm đó, tôi ít việc nên về sớm. Định rủ Linh Nga về nhà ăn cơm, tiện thể nói luôn với cô ấy mai về quê cùng không cô ấy lại quên. Tôi gọi luôn cho thằng Nhật rủ Ngọc sang chơi một thể, đằng nào con bé cũng chưa biết nhà mình.
"Đang ở đâu thế mày?"
"Em vừa đi học về."
"Tối dẫn cái Ngọc sang ăn cơm nhé."
"Nay rảnh thế anh, còn rủ sang ăn cơm. Hay là lại chị Linh Nga qua chứ gì?"
"Biết rồi còn hỏi. Không phải đi chợ đâu. Thế nhé."
Xong, tôi gọi luôn cho Linh Nga.
"Em nghe này."
"Ừ, em nghỉ làm chưa?"
"Chưa anh ạ, có chuyện gì thế anh?"
"Tối về nhà anh ăn cơm."
"Không được đâu anh, Ngọc ở nhà nữa, hôm qua em đã đi rồi."
"Anh bảo thằng Nhật qua đón Ngọc rồi."
"Ơ,... đúng là chẳng ai nói được anh."
"Tí đi làm xong về luôn nhà anh nha. Mà có nhớ ngày mai đi đâu không đấy?"
"Em nhớ chứ, em xin chị Huyền rồi ạ."
"Ừ, thế nhé."
Cảm giác có người về nhà mình ăn cơm là tôi vui lắm. Lại còn là người mình thích nữa. Tôi tranh thủ về sớm đi chợ, nấu vài món đợi mọi người đến. Khoảng 6 giờ rưỡi, Nhật và Ngọc đến.
"Em chào anh," Ngọc nói.