Logo
Trang chủ

Chương 300

Đọc to

"Vì tôi ngu, đúng không? Cô nói xem. Cô có biết từ khi cô đi, cái nỗi đau nó cứ dai dẳng kéo theo tôi, nó cứ ám ảnh tôi đến nỗi tôi còn không dám yêu ai khác. Cô ác lắm."
"Anh nói sao bây giờ em cũng chịu. Nhưng em xin anh, anh hãy hiểu và cho em một cơ hội," cô ấy sụt sùi.
"Ngày xưa tôi đã nói, rằng có khó khăn thì mới có hạnh phúc. Tôi đã từng mơ về một mái ấm có cả hai người. Tôi nghĩ mẹ tôi bệnh tật, tôi là con một, lại là cháu đích tôn nên tôi mới nói sau này có lấy nhau về cô sẽ vất vả. Nhưng cô có biết mẹ tôi nói gì không? Mẹ tôi nói không cần đứa nào chăm cả, chỉ mong làm sao sống hạnh phúc, hòa thuận, biết điều. Còn thằng kia hơn tôi. OK, tôi công nhận lúc đó nó hơn tôi. Ngồi uống rượu cùng nó, nó còn khoe với tôi là nhà nó có ô tô, lương tháng gần chục triệu cơ mà. Tôi, thằng sinh viên nghèo, thì lấy gì ra mà so. Cô đến với nó, tôi đã không thèm tranh giành, không nói với nó câu nào. Vì nó chẳng là cái gì cả đối với tôi. Quan trọng là ở bản thân cô. Cũng nên cảm ơn nó vì nó rước cô đi dùm tôi, để tôi biết cái lòng người nó đổi thay như thế nào. Tương lai mà, người ta bảo muốn sang thì lấy vợ giàu. Cả hai nhà giàu như vậy đến với nhau là hợp lí rồi."
"Anh đừng như vậy được không. Thật lòng em vẫn hướng về anh, em vẫn muốn anh hạnh phúc, vẫn muốn anh cười khi em không ở cạnh bên anh nữa."
"Thôi đủ rồi, tôi đã nói hết những gì tôi nói rồi đó. Dù có thế nào, tôi mong cô hiểu. Và đừng làm cuộc sống của tôi đảo lộn một lần nữa. Chào cô."
Tôi đứng dậy và để lại cô ấy ngồi nhìn theo. Cô ấy vẫn còn sụt sùi khóc. Đúng là tôi không hề muốn nói ra một chút nào, nhưng nói ra rồi tôi sẽ có thể tiến đến với một người khác. Tôi không còn phải băn khoăn, phải suy nghĩ gì nữa. Dù Q.Nga có nghĩ tôi thế nào thì tôi cũng không quan tâm nữa. Bởi vì cô ấy có cuộc sống của cô ấy, tôi có cuộc sống của tôi. Mỗi người một ngả sẽ tốt hơn.
Tôi về công ty trong tâm trạng không được vui lắm. Bước vào thang máy thì gặp Trang.
"Anh Tùng."
"Ờ, Trang à."
"Anh đi đâu về thế? Anh đã ăn gì chưa?"
"Anh đi gặp bạn."
"Đừng bảo với em là anh đi đòi nợ nha, hì."
"Nợ nần gì, đòi xong rồi!" tôi cười.
"Anh chưa ăn à? Đi ăn với em, mới có 12 giờ thôi."
"Thôi, em đi ăn đi. Anh ngại ra ngoài. Ăn xong mua cho anh hộp sữa với cái bánh ngọt đem lên cho anh được rồi."
"Vâng, thế để em rủ chị Linh ở phòng anh đi ăn cùng cho đỡ buồn."

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện