"Lo gì chị, ông bà ngoại em dễ tính lắm, hai bác cũng tâm lý nữa. Chị không phải lo đâu."
"Phải đấy, phải đấy," tôi cười.
Ăn uống xong xuôi, Nhật và Ngọc chuồn về trước, còn lại tôi và Linh Nga ngồi ở phòng khách.
"Anh Tùng, anh ngồi đây em hỏi," giọng có vẻ nghiêm trọng.
"Hả, vẫn đang ngồi đây còn gì, có gì mà trông sát thủ thế?"
"Sang đây ngồi cạnh em, em hỏi."
"Hả?"
"Nhanh lên," cô ấy giục.
"Rồi," tôi sang ngồi cạnh cô ấy, kèm theo ánh mắt dò xét và hoài nghi.
"Giờ anh nói đi, có phải anh nói với Nhật để Nhật chỉ chỗ cho em xin việc không? Có phải anh chủ ý để em vào làm chỗ chị Huyền không?"
"Tự nhiên lại hỏi anh chuyện này," tôi bối rối gãi đầu.
"Anh trả lời em đi, nhanh!" Linh Nga trừng mắt.
"À thì phải, nhưng mà anh chỉ bảo thằng Nhật là chỗ thằng Vũ cần người làm thôi. Còn anh có bảo nó nói với em đâu."
"Em tạm tin. Hôm đó mà anh Vũ với chị Huyền không đưa cu Bin đến đây thì anh còn giấu em đến bao giờ. Đáng lẽ hôm đó em xử anh luôn, nhưng mà anh say nên em tha."
"Trông hiền hiền mà có lúc dữ kinh lên được," tôi lẩm bẩm.
"Anh mà còn làm gì mờ ám nữa là không xong với em đâu đấy. Mà anh còn lầm bầm nói xấu em nữa là cũng không xong đâu."
"Rồi rồi, còn việc gì nghiêm trọng nữa không?"
"Hết rồi, hì." Cô ấy cười, sự dữ dằn lúc nãy biến đâu mất, thay vào đó là sự dễ thương đáng yêu.
Tôi và Linh Nga ngồi xem tivi một lúc, rồi đột nhiên cả hai quay sang nhìn nhau. Lần này thì thực sự nhìn nhau rất lâu. Rồi từ từ, từ từ tôi rướn người lại gần cô ấy. Linh Nga nhắm mắt lại, tôi cũng nhắm mắt. Cơ hội đến một lần nữa với tôi. Tôi từ từ nhẹ nhàng... còn một chút nữa thôi là môi chạm môi rồi.