"Ha ha ha ha, ặc ặc ặc..." tiếng phát ra từ tivi kêu lên.
"Anh nhìn kìa, buồn cười chết mất." Vừa nói, Linh Nga vừa chỉ vào tivi.
Mở mắt ra nhìn lên thì kênh Cartoon Network đang chiếu Tom and Jerry. Con chuột chết bầm lại phá đổ không khí lãng mạn. Tôi cố gắng kìm nén và cười gượng. Còn Linh Nga thì vô tư ngồi xem như chưa có chuyện gì. Một lát sau xem xong thì tôi đưa Linh Nga về.
"Sáng mai nhớ chuẩn bị rồi về sớm với anh nhé."
"Vâng. Mà anh ơi, mặc đồ gì bây giờ?"
"Cứ mặc bình thường miễn sao em thoải mái, cũng không phải phấn son gì đâu. Cứ như về quê em ấy."
"Vâng!"
Sáng hôm sau, tôi đến đón Linh Nga sớm rồi cả hai người cùng bắt xe về quê. Hôm nay cô ấy để tóc dài, màu áo trắng dường như là màu quen thuộc của cô ấy, trông cô ấy hiền dịu lắm. Ngồi trên xe, chắc cô ấy mệt nên gục đầu vào vai tôi ngủ thiếp đi. Cảm giác tôi cũng lâng lâng khó tả lắm. Thích một người là khi nhìn vào người đó thấy gì cũng đẹp, cũng dễ thương. Nhưng để yêu một người, thực sự sẽ cần một khoảng thời gian rất dài. Đến được với nhau là quý. Không biết Linh Nga sẽ bên tôi cả đời hay một khoảng thời gian. Mong là khi nào cô ấy ở bên tôi, cô ấy sẽ mãi nhẹ nhàng và tình cảm như vậy. Lúc ngoan hiền, lúc ghê gớm để tôi biết mình là ai!
Tôi dẫn Linh Nga về nhà cất đồ. Bố mẹ tôi thì sang nhà ông bà để làm cơm rồi. Sang đến ngõ nhà ông bà thì Linh Nga nói:
"Anh ơi, em run quá."
Tôi nắm lấy tay cô ấy và kéo đi thẳng vào trong nhà, không để cô ấy kịp ú ớ gì. Vào đến nhà thì ông bà đang ngồi ở gian giữa. Bác cả, chú út, bố tôi cũng đang ngồi ở đó luôn. Còn mẹ tôi và các cô các thím đang làm cơm dưới bếp.
"Ơ, Tùng về đấy à con? Bạn gái à? Dẫn vào đây, dẫn vào đây."
"Vâng, con vừa về."
"Cháu chào ông bà, cháu chào các bác ạ," Linh Nga nói.
Bà nội tôi thấy thế liền đứng dậy, ra chỗ Linh Nga, hai tay xoay xoay người Linh Nga.
"Xinh xắn thế này mà bây giờ nó mới dẫn về, để ông bà ngóng mãi."