Logo
Trang chủ

Chương 317

Đọc to

Tôi nói thế, Linh Nga ngạc nhiên rồi nói lảng sang chuyện khác:
– Làm cháu dâu của ông bà chắc phải trải qua nhiều cửa ải lắm nhỉ? – Cô ấy cười.
– Ông bà quý cháu lắm đấy. – Tôi động viên.
– Vâng, thì cháu cũng quý ông bà anh mà.
– Nhưng mà cháu có muốn làm cháu…
Chưa nói hết câu, Linh Nga đã dùng tay bịt miệng tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Suỵt!
– Ư… Ư… Ưm… – Tôi ú ớ.
Vài giây sau, Linh Nga bỏ tay ra.
– Có chuyện gì mà cháu không cho anh nói thế?
– À, nói nhỏ thôi, để cháu bắt con mèo kia. Dễ thương quá đi! – Cô ấy cười khúc khích, vừa nói vừa chỉ vào con mèo đang chạy từ sân lên hiên.
– Trời, tưởng có chuyện gì. Cẩn thận kẻo nó cắn đấy.
– Cháu chẳng sợ, nhìn nó hiền mà. Meo meo.
Linh Nga đứng dậy bắt con mèo rồi quay lại ngồi cạnh tôi, bế nó vào lòng vuốt ve.
– Cháu thích mèo lắm à?
– Vâng, mèo dễ thương mà lại ngoan nữa.
– Dễ thương bằng anh không? – Tôi trêu.
– Anh thì có gì mà dễ thương nhỉ? – Linh Nga suy nghĩ vài giây rồi trả lời: – À có, lúc ăn này, còn quần Doreamon nữa. – Cô ấy vừa nói vừa cười, rồi lấy tay bụm miệng.
Tôi bất thình lình dùng tay bịt miệng Linh Nga lại trong vài giây rồi nói:

Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN