"Tính cái gì? Mai hai đứa đi làm cơ mà."
"Nhưng mà mẹ..."
"Để đấy cho bố, bố lo được."
"Nếu bận thì đi con ạ, tuần sau lại về. Không bố mẹ con lên." Ông nội nói.
"Thôi, đằng nào cũng muộn rồi, giờ mà đi cũng chẳng còn xe. Với lại con chưa ăn cơm cùng bố mẹ bữa nào. Ăn cơm xong con với Linh Nga thuê xe đi."
"Ừ, thế cũng được. Ông bà tối ở đây ăn cơm luôn nha. Để con nói cháu nó đi chợ."
"Ừ, ông bà có ăn mấy đâu." Bà nội tôi nói.
"Quyết định vậy đi, Linh Nga ơi?"
"Gì vậy anh?" Cô ấy chạy ra từ phòng mẹ tôi.
"Ừ, đi chợ với anh, nấu cơm ăn xong rồi tối mình thuê xe đi, chứ giờ muộn rồi em, hết xe rồi."
"Vâng ạ!"
Nghĩ cho cùng thì ông bà, bố mẹ chỉ lo cho tôi là nhiều. Giá như tôi được ở nhà lâu hơn với ông bà. Chuyện đi làm của Linh Nga thì tôi chỉ cần alo là xin phép cho cô ấy nghỉ được, nhưng tôi còn cả núi công việc, lúc nào cũng ngập lên đến tận cổ. Nửa muốn đi, nửa không muốn đi. Tối hôm đó, tôi và Linh Nga cùng ăn cơm với ông bà, bố mẹ. Mẹ tôi cũng khỏe lại nhiều, cái bệnh này nó thế. Tụt đường huyết nguy hiểm, nhưng nếu mà ăn uống bù vào thì lại sức cũng nhanh. Ăn cơm xong, tôi gọi xe, tạm biệt mọi người, chúng tôi đi Hà Nội.
"Con chào ông bà, bố mẹ con đi đây ạ." Tôi nói.
Đề xuất Voz: Cuối cùng, mình cũng lấy được vợ