"Thôi, không phải tại mày ngu, mà mày quá ngu. Lần sau đừng vác mặt đến mượn tiền anh nữa nha."
"Ơ, chuyện này thì liên quan gì đến tiền. Chị Trang bảo muốn gặp chị ấy để nói cho rõ ràng về anh. Lúc nói với em chị ấy nhẹ nhàng lắm, ai ngờ..."
"Ngờ, rồi nghĩ lại xem mày có khờ không. Giờ anh phải xử lý làm sao đây. Anh đã không muốn dính dáng gì đến Q.Nga nữa rồi. Lại được Trang nữa, mày không biết là anh yêu chị Linh Nga rồi à."
"Chị Trang nói với em gặp chị Q.Nga với tư cách là bạn của anh mà."
"Thôi, càng nói anh càng thấy mày ngu. Đầu to óc bằng hạt nho, hạt nho khô mà nó còn non nữa. Haizz."
"Em xin lỗi mà."
"Thôi, ăn đi rồi còn về, lần sau rút kinh nghiệm. To đầu mà như thằng trẻ con."
"Vâng, em không cố tình mà."
"Thôi đi bố, ăn đi, nói mãi. Nghĩ đến lại sôi máu anh lại quạt cho mày trận nữa đấy."
"Mà anh đừng nói với chị Trang là em kể với anh đấy, chị ấy bảo em không được nói với anh."
"Mày vừa nói đấy thôi."
"Thì em nghĩ nó nghiêm trọng nên mới gọi anh ra, biết nghe anh càu nhàu thế em nói qua điện thoại cho nhanh."
Thế là tôi với thằng Nhật nhanh nhanh chóng chóng ăn xong bữa trưa, tôi về văn phòng còn nó thì đi về nhà. Khổ cái thân tôi, cái mớ bòng bòng bây giờ nó bầy nhầy không khác gì rau mồng tơi đổ giậu. Cũng nghĩ bụng bảo đằng nào nó cũng nát tươm rồi nên thôi kệ đến đâu thì đến. Biết là Trang trẻ con nên thôi giờ có nói cũng không được. Để lúc nào rồi lựa lựa nói chuyện với cô bé sau.
Buổi chiều đang làm việc thì Trang gọi điện cho tôi.
"Anh đang làm gì thế?"
Đề xuất Kinh Dị: [Series] Thám tử K