Tôi ngồi nói chuyện với Huyền đôi ba câu thì Linh Nga xong việc. Trên đường về, tôi và Linh Nga cứ im lặng như vậy, cả hai dường như đều e ngại và không biết bắt đầu từ đâu để phá vỡ cái khoảng không im lặng giữa hai người. Lát sau, tôi đành phải lên tiếng:
- Em này, về nhà anh hay về nhà em đây?
- Về nhà em chứ, sao lại về nhà anh. Mấy ngày rồi em không về nhà, không biết cái Ngọc ăn ở làm sao nữa.
- Ôi dào, em lo làm gì, nó với thằng Nhật dính nhau như sam. Chúng nó tự lo được mà.
- Nhưng hai chị em ở với nhau, em đi suốt, đến tối nó ngủ một mình tội nó.
- Ừm, mà này lúc nãy...
- Thôi, anh không cần phải nói đâu, em biết mà. – Linh Nga giọng trầm xuống.
- Anh đã nói gì đâu mà em nói biết rồi.
- Không nói em cũng biết. Công việc của anh, anh cứ làm, em chỉ cần anh một lòng một dạ với em là được rồi.
- Ừm.
Tôi không ngờ phản ứng của Linh Nga lại như vậy. Dù cô ấy mới là người yêu của tôi có hơn một ngày, tôi vẫn cảm thấy Linh Nga cam chịu vì tôi nhiều lắm, ngay từ những ngày đầu mới gặp nhau cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn thế. Giờ đây bao nhiêu chuyện dồn lên đầu tôi thực sự tôi rất rối trí, mới buổi sáng nghe tin Trang với Linh Nga gặp nhau đã chán nản rồi, chiều thì Trang lại tung hỏa mù vụ cưới nhau. Chắc chắn Linh Nga nghe thấy, nhưng rồi chẳng lẽ cô ấy lại chịu chia sẻ tình cảm của tôi cho Trang? Tôi không muốn cô ấy cứ lặng lẽ mãi như vậy, cho nên chắc có lẽ bây giờ tôi sẽ vì cô ấy, vì Linh Nga của tôi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đế Bá (Dịch)