- Thôi, mua làm gì nữa, mà tự nhiên hôm nay nổi hứng uống vậy.
- À, lâu lắm em không uống đấy, với lại uống cùng anh thì lo gì, hì hì. Mà nhà anh có rượu đúng không, chuyển uống rượu đi.
- Có rượu táo mèo, nhưng mà em uống vào say đó, vừa mới uống bia xong. – Tôi can.
- Ôi dào, anh không phải lo. Uống mà cứ sợ say thì uống làm gì! Rượu anh để chỗ nào, em đi lấy.
- Thôi, ngồi yên đó, anh đi lấy.
Không biết hôm nay có chuyện gì mà cô bé lại nổi hứng uống nhiều như vậy, thấy tâm trạng cũng vui vẻ chứ có phải buồn bã gì đâu. Tôi đi lấy rượu rồi rót ra uống cùng cô bé.
- Anh Tùng này, anh nghĩ về em thế nào? – Cô bé cúi xuống tay mân mê chén rượu.
- Thì anh vẫn quý mến em đó thôi, nghĩ thế nào. Hỏi lạ.
- Ý em là anh nghĩ em là con người thế nào?
- Thì nhí nhảnh, dễ thương, mỗi tội bướng.
- Cái đó thì em biết, nhưng mà... – Cô bé ngập ngừng. – Mà thôi uống cái đã. Hết đi anh. – Trang cầm chén rượu lên và dốc hết vào miệng.
- Uống từ từ thôi không say. – Tôi gàn.
- Say mới dễ nói chứ, chém gió càng bay, hì hì. – Nói xong cô bé với lấy chai rượu rót tiếp.
- Mà anh thấy em lâng lâng rồi đó, toàn hỏi linh tinh.
- Kệ em, mà anh này, em cảm ơn!
- Cảm ơn anh cái gì, anh có cho em được cái gì đâu.
- Nhiều chứ, nhưng mà em thật lòng đó, hơn một năm trước em chẳng biết đang đi đâu về đâu nữa. Không có anh thì giờ này chẳng biết em ra sao.
- Ơn huệ gì, nói vớ vẩn, uống đi, à nhầm ăn đi chứ. Ngồi luyên thuyên.
- Uống. – Cô bé cầm chén lên lần nữa và uống tiếp như lần trước.
- Đã bảo uống từ từ thôi.
- Vâng. – Cô bé giọng nhỏ nhẹ hẳn đi và mắt thì lim dim.
- Mà này, dạo này còn hay đi bar không đấy?
- Em không, sinh nhật bạn thì em đi thôi, chứ bình thường đi làm gì. Chơi nhiều cũng chán òm.
- Ừm, biết thế là tốt.
Đề xuất Tiên Hiệp: Độc Bộ Thành Tiên (Tiên Võ Thần Hoàng)