Uống vài chén nữa, Trang có vẻ say, chắc là do uống bia rồi uống rượu. Bất chợt Trang nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
- Anh Tùng, em không biết phải nói sao...
- Có chuyện gì à?
- Không biết là anh không để ý hay cố tình không để ý nhưng em...
- Em làm sao, gì mà nghiêm trọng vậy?
- Em thích anh.
- Ơ...
- Em biết em là con gái, em không nên nói trước chuyện này nhưng hôm nay em lấy hết can đảm để nói với anh. Anh làm bạn trai em nha!
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết, anh không cần trả lời em luôn đâu. Cứ từ từ. – Trang xua xua tay trước mặt tôi và nhe răng cười một cái.
Vừa dứt câu thì cô bé gục luôn xuống bàn ăn. Tôi lay người và gọi cô bé nhưng Trang nhắm tịt mắt, chắc đến giờ rượu ngấm nên đâm ra dở dở ương ương như thế này. Thở dài một cái, tôi đứng dậy đi lấy cái thảm và chăn gối đem ra ngoài phòng khách. Dìu cô bé ra ngoài phòng khách để Trang nằm xuống và đắp chăn cho cô bé.
Thế là cái kế hoạch định nói với Trang về người yêu đã tan thành mây khói. Chưa kịp nói, mà thực ra nhìn Trang trong hoàn cảnh này, nói với cô bé không biết cô bé có bị sốc không. Tôi đứng dậy thu dọn đống bát đũa, ăn thì ít mà uống thì nhiều. Cô bé uống cũng gần chục chén chứ ít đâu. Ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ thì đã là 10 giờ. Cả ngày còn chưa gọi điện cho Linh Nga nữa. Nhưng trước tiên là phải gọi điện cho mẹ Trang.
- Tùng à cháu.