Logo
Trang chủ

Chương 373

Đọc to

"Trang!" Tôi trừng mắt nói. "Ăn nói thế à?"

"Anh thấy không đúng à? Dân đi công trường bây giờ làm gì có ông nào khá giả đâu, thêm cái bộ dạng của anh nữa, có ma nó lấy."

Thằng Quân vẫn ngồi cười và bày tỏ một cách bình thản.

"Bộ dạng anh trông tệ lắm à?" Nó vẫn nở nụ cười một cách mãn nguyện.

"Người ta bảo người đẹp vì lụa. Em thấy gu thẩm mỹ của anh có vấn đề, hoặc anh cố tình có vấn đề với bản thân anh."

"Này, ăn nói hẳn hoi," tôi lại nói Trang lần nữa.

"Ừ, đúng là có vấn đề thật, tại anh vừa mới đặt chân xuống đất Hà Nội cách đây vài tiếng, anh đi từ Lào về bằng ô tô của công ty. Trông buồn cười lắm à." Nó vẫn bình thản như mọi khi.

"Không."

"Thôi, chuyển chủ đề. Nó vừa mới về, còn gặp anh trước cả bố mẹ nó, vừa mới nói có mấy câu đã lái sang cái chủ đề ăn mặc rồi. Làm gì thì làm bản chất tốt là được. Mày nhở?" Tôi quay sang cười với thằng Quân.

"Ừ, mà mày nhớ không? Cái hồi tao với mày đi phu hồ ấy, hai thằng trông còn thảm hơn cả bây giờ, hai thằng dắt nhau vào quán bia ngồi oai như ai. Gặp mấy ông Tây nữa chém gió thích phải biết."

"Mày nói tao mới nhớ, hồi đó cả quán cứ chăm chăm nhìn mình, hai thằng mặt non choẹt, quần áo thì tả tơi, nhớ cái quần rách đầu gối quá mày ạ!"

"Tôi với thằng Quân cứ ngồi huyên thuyên ôn lại kỷ niệm. Có vẻ Trang không thích cái bộ dạng của thằng Quân thật, nhìn nó lần đầu có khi cũng không ai ưa thật, cái miệng luôn luôn mỉm cười và nó lúc nào cũng tự bằng lòng với bản thân. Chỉ có tôi mới biết nó khổ nhường nào, nai lưng ra làm, kiếm từng đồng một. Ngày tôi được xin vào công ty của chú Quang, nó nộp hồ sơ vào một công ty xây dựng, nhưng rồi được một thời gian nó phải đi Lào, một năm được về có một, hai lần. Xa nhà khổ lắm chứ. Đất khách quê người nên nhiều lúc tôi cũng lo lắng thay cho nó. Thỉnh thoảng tôi vẫn về quê thăm thầy u nó, nhưng thầy u nó già cả rồi. Nên lần này về chắc nó ở lại không đi nữa để làm chỗ dựa cho thầy u. Tôi và nó ngồi uống cũng ngà ngà say, Trang thì cứ ngồi im lặng, uống một vại bia to cho nên mặt cũng đỏ đỏ lên rồi. Một lát sau tạm biệt thằng Quân, tôi và Trang đi về, thằng Quân thì bắt xe về quê. Trên đường về tôi nói với Trang:"

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Quân Hữu Vân
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN