"Bảo tối đến bàn việc."
"Ơ, không bảo đến ăn cơm à?" Trang lẩm bẩm.
"Có bảo."
"Anh toàn trêu em. Tí đi xe em về cùng nha."
"Không, mỗi đứa một xe."
"Nay anh khó tính thế, đi mà," Trang nũng nịu.
"Ngồi ra kia anh hỏi tội," tôi chỉ tay ra ghế salon.
"Ơ, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế, em làm gì đâu?"
"Đi ra kia ngồi, nói nhiều, ra đó ngồi đi."
Trang từ từ ra ghế ngồi. Còn tôi vẫn ngồi ở bàn làm việc.
"Ngồi đó đợi mấy phút, đợi anh xong cái đống này anh nói chuyện."
"Vâng," Trang bí xị mặt xuống.
Lát sau tôi ra ghế salon ngồi. Cô bé đang cầm điện thoại nghịch.
"Cất cái điện thoại đi anh hỏi," giọng tôi nghiêm túc.
"Anh đừng làm em sợ, anh hôm nay làm sao mà cứ hằm hằm với em vậy?"
"Hằm hằm là còn nhẹ. Em biết hôm trước em làm cái gì không?"
"Làm gì cơ ạ? Em làm gì có lỗi với anh à? Nhưng mà có làm gì đâu nhỉ, hay là… do cái áo của em?"
"Không phải, nói vớ vớ vẩn, ai để ý mấy cái đó làm gì."
"Vậy hay là do hôm trước em tỏ thái độ với bạn anh?"
"Không phải. Làm gì xong còn không nhớ à?"
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Phi Thăng