"Không," giọng Trang tỉnh bơ.
"Ai hôm trước đi gặp Q.Nga? Nói."
"Em," Trang cúi gằm mặt xuống. "Nhưng mà em chỉ muốn tốt cho anh thôi mà."
"Tốt tốt cái gì. Sao e lại đi gặp cô ta? Gặp rồi cô ta lại đến tìm anh."
"Cái gì? Lại đến tìm anh? E phải cho chị ta một bài học mới được," Trang cay cú và bực tức.
"Lại còn định gặp nữa à? Anh lại cho em một trận bây giờ."
"Anh không biết đâu, chị ta như kiểu coi thường em ấy."
"Anh không cần biết, nhưng em không được gặp chị ta nữa. Còn muốn gặp thì đừng lôi anh vào. Anh không phải thằng trẻ con. Em làm gì em phải nghĩ chứ!" tôi lên giọng.
"Lúc đầu em chỉ muốn gặp để nói rõ với chị ta đừng làm phiền anh nữa. Em cũng muốn nói năng tử tế, nhưng chị ta thì thái độ cứ khiêu khích em. Mà anh nghe thằng Nhật nói à? Sao anh biết, chắc chỉ có thằng Nhật nói thôi." Cái thằng, đã dặn thế rồi, Trang lẩm bẩm.
"Thiếu gì cách để biết đâu nhất thiết phải thằng Nhật."
"Em xin lỗi mà, tại em không muốn anh phải chịu khổ nữa thôi. Anh đã sống yên ổn rồi, giờ chị ta quay lại làm đảo lộn nó lên thì sao. Em không muốn."
"Cái đó anh biết phải xử lý thế nào. Việc của em là lo cho bản thân mình, việc của anh cứ để anh lo. Nghe chưa?"
"Nhưng mà em không chịu được í, chị ta cứ kiểu mập mờ muốn quay lại với anh, em nghe em còn điên tiết nữa là anh."
"Quan trọng là ở anh, chứ không phải ở cô ta. Hiểu chưa?"
"Vâng," Trang cúi mặt xuống, có vẻ biết lỗi.
Đề xuất Voz: Pháp y Tần Minh