Linh Nga mỉm cười:
– Cái này thì em tin! Nhưng có những cái anh cần giữ cho riêng mình, cũng đừng vì em mà anh vứt bỏ những gì mà anh không đành lòng. Ai cũng có một góc của riêng mình mà. Em tôn trọng điều đó.
– Anh nói này, bây giờ anh là người yêu em đúng không?
– Vâng!
– Em có yêu anh không?
Linh Nga lí nhí trong cổ họng:
– Có!
– Thế giờ em có muốn anh với em hạnh phúc không?
– Có!
– Vậy em có muốn anh buồn không?
Linh Nga lắc đầu.
– Thì anh cũng không muốn em buồn, cho nên cái gì nên làm anh sẽ làm. Anh sẽ không làm em phải buồn, được chưa. Còn giờ thì gạt chuyện đó qua một bên. Đừng để ý nữa, em nghĩ nhiều hơn cả anh đấy.
– Vâng!
Tôi khoác tay qua vai và ôm lấy Linh Nga. Dựa vào ghế nằm nghỉ một lát thì tôi ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên ghế, trên đắp chăn. Còn Linh Nga thì chẳng thấy đâu cả. Tôi dụi mắt nhìn đồng hồ đã 6h chiều. Đứng dậy đi vào coi xem thằng Quân nó dậy chưa thì vẫn thấy nó nằm chỏng vó ngáy khò khò bên trong giường. Vào bếp thì thấy Linh Nga đang hì hụi nấu nướng.
– Em nấu gì đấy?
– Anh dậy rồi à, anh đi tắm đi cho tỉnh, rồi gọi anh Quân dậy ăn cơm luôn. Em nấu bát canh thôi.
– Ừ, mà trưa em không nghỉ à?
– Em có, em vào phòng anh nằm mà, định bế anh vào ngủ cùng nhưng anh nặng quá nên chịu! Linh Nga vừa cười vừa nói với ánh mắt đầy khiêu khích.
– Á à, ai cho vào phòng anh ngủ khi chưa được sự cho phép của anh! Tôi giả vờ nghiêm túc.
Đề xuất Tâm Linh: Giác Quan Thứ 7