- Tôi cũng có mấy ông bạn ngày xưa đi lính cùng cũng dân Nam Định. Sống hay phết.
- Thế ạ, vậy thì hôm nào bác rảnh, cháu mời bác về quê cháu chơi ạ. – Tôi niềm nở.
- Câu đó phải để bố mẹ cậu nói với tôi chứ cậu thì chưa mời tôi được đâu. – Ông chốt câu thâm thật!
- Dạ vâng, à mà bác lên thì hôm nay bác ở đây ăn cơm luôn với bọn cháu, tiện thể cháu vừa mua ít đồ ăn đây rồi ạ. – Nói xong tôi mới biết mình lại lỡ lời.
- Nhà con gái tôi, cậu ở đây đâu mà mời tôi. Linh Nga, chạy ra đầu ngõ mua thùng bia về đây. Bố có rượu vừa được biếu nhưng mà trời nóng uống bia cho mát.
Linh Nga đứng dậy:
- E ở nhà dọn cơm đi, để anh đi cho. Mà Ngọc đâu nhỉ?
- Nó về quê rồi anh ạ.
- Bác ngồi chơi, cháu chạy ù ra đầu ngõ cái.
Không hiểu sao nhìn mặt bố Linh Nga có vẻ cứng rắn nhưng tôi cảm thấy vẫn có cái gì đó thoáng tính, chứ không khó khăn như tôi nghĩ. Tưởng mấy ông bộ đội gia trưởng và nghiêm khắc lắm, lần đầu gặp cũng hơi mất thiện cảm tí chút nhưng bảo đi mua bia về uống chắc là cũng dễ thôi. Tôi mẩm cười trong bụng. Đi ôm thùng bia về thì cơm nước đã dọn tinh tươm. Trông Linh Nga cũng vui vẻ, ông bố thì vẫn cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
- Dạ cháu mời bác xuống ăn cơm.
- Con mời bố, em mời anh.
Bật bia ra uống được một lúc, hỏi thăm vài câu, bố Linh Nga quay sang hỏi tôi:
- Nhà cậu có mấy anh chị em?
- Dạ có mình cháu thôi ạ.
- Con một à, bố mẹ làm nông dân thì cũng vất vả đấy. – Ông gật gù.
- Dạ vâng, cháu cũng quen rồi bác. Mà bác còn đang công tác chứ ạ?
- Vài năm nữa tôi mới về hưu, lo cho con bé này yên bề gia thất đã.
- Thế bác đang công tác ở đâu ạ?