- Giờ phải làm sao đây anh? - Linh Nga thở dài.
- Chả sao cả.
- Nhưng còn chị Trang...
- Cái đó từ từ rồi tính, giờ nói cũng không được gì đâu. Có khi phản tác dụng. Mà sao em cứ phải lo cho người khác thế? Chả thấy ai như em, có người yêu mình còn thương hại.
- Thật ra... chị ấy quen anh trước em, mà em lại là người...
- Trước hay sau không quan trọng. Thế em thương hại thì em để anh yêu Trang à?
- Không, ý em không phải thế, em không biết phải nói sao để anh hiểu, nhưng nhìn chị ấy như vậy thực sự em không thoải mái chút nào.
- Bây giờ anh cần nhất là em phải bình tĩnh, tin tưởng anh. Chuyện của Trang thì anh nghĩ một thời gian rồi Trang cũng nguôi ngoai thôi.
- Vâng, em cũng mong như thế. Anh đi tắm đi, em đi nấu cơm.
Tôi vừa khép lại một cánh cửa, nơi mà những ánh sáng le lói bấy lâu nay rọi vào Trang. Bao giờ cô bé mới trở lại sự cân bằng, bao giờ cô bé mới vượt qua cú sốc này. Yêu thương nó mong manh lắm, nhưng rồi nỗi đau nào cũng sẽ được lấp đầy bởi thời gian, nhưng tôi sợ khi lấp đầy nó rồi thì khoảng cách giữa tôi và cô bé ngày càng xa.
Tối hôm đó, thằng Quân không ăn cơm nhà, chỉ có tôi và Linh Nga với nhau. Bữa cơm không được vui vẻ như mọi khi, tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ.
- Em này, sau này em thích sinh mấy nhóc?
- Em thích con đầu lòng là con gái, con thứ hai là con trai, con thứ ba là con gái...
- Ba đứa hả?
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Đem Chính Mình Sửa Chữa Thành Cuối Cùng Yêu Ma