- Anh không thấy chị ấy giận anh lắm à, đi đi, em không sao đâu.
- Đã bảo không là không! - Tôi quay sang Linh Nga và quát to, rồi tôi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Linh Nga cúi mặt xuống, sự buồn bã cũng hiện rõ lên trên khuôn mặt. Cô ấy theo tôi vào nhà, mệt mỏi cả hai đứa ngả lưng ra ghế thở dài.
Mọi chuyện hôm nay, không sớm thì muộn cũng xảy ra, nhưng trong tôi có cái gì đó rất nghẹn ngào và nó ứ đọng trong lòng. Cái tát của Trang có lẽ là quá nhẹ khi mà tôi lại là người gieo niềm tin cho cô bé để rồi mọi thứ vỡ tan trước ánh mắt đó. Tôi hiểu cảm giác của Trang, nhưng chắc có lẽ tôi không biết nó đau đến cỡ nào.
Đang nghĩ thì Linh Nga lay nhẹ tôi.
- Anh ơi!
- Hả, gì em?
- Em sợ lắm!
- Sợ gì cơ?
- Lúc nãy anh...
- Anh làm sao? Em sợ anh bỏ rơi em hả? Đừng có nghĩ linh tinh. - Tôi quàng tay ôm lấy cô ấy.
- Không, chưa bao giờ em thấy anh như vậy. Lúc anh... cáu, nhìn anh em sợ lắm.
- Anh xin lỗi, lúc nãy anh to tiếng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Gia Tộc: Ta Có Một Bản Vạn Linh Đồ Giám