Vẫn lắc đầu. Chẳng nói chẳng rằng, Trang cứ ngồi bần thần, thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi.
- Em ăn đi.
- Vâng.
- Em không muốn hỏi anh gì à?
- Không ạ.
- Trang này, anh biết là...
- Anh không phải nói gì đâu, cũng không cần phải giải thích. Em biết!
- Em biết gì?
- Biết những thứ nên biết rồi, em không thắc mắc gì cả. Anh ăn đi rồi còn về công ty nghỉ ngơi, chiều còn làm.
Tôi cũng im lặng không nói gì, cố gắng ngồi ăn vài miếng cho xong bữa rồi về. Phản ứng của Trang làm tôi hơi ngạc nhiên, không biết cô bé đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chỉ mong là Trang không quăng mình vào rượu chè, chơi bời.
Thật sự là có rất nhiều việc làm tôi rối bời trong lúc này. Trang thì sầu thảm, Q. Nga thì ốm đau, Linh Nga thì tội nhất, vì tôi cảm thấy mình đang chia sẻ tình cảm không đúng chỗ. Nhưng biết làm gì hơn bây giờ, tôi chỉ mong cô ấy thông cảm và bớt buồn về chuyện đó.
Tối hôm đó, tôi về qua cửa hàng thằng Vũ và ở lại ăn cơm rồi chơi với cu Bin. Linh Nga và Huyền nấu cơm, còn tôi và thằng Vũ ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.
- Vợ tao nói gì với mày chưa?
- Nói gì?
Đề xuất Voz: Người con gái áo trắng trên quán bar