Logo
Trang chủ

Chương 461

Đọc to

- Không hiểu sao lần này tao linh cảm có gì đó cực kỳ không ổn. Con bé nó không hề lồng lộn lên, mà cứ lầm lì, nói chung là khó hiểu lắm.

- Với tính cách của nó thì nó phải bù lu bù loa lên chứ sao lại vậy nhỉ? Thế mày tính sao?

- Chả tính gì cả, đến đâu thì đến. Nói chung giờ tao mệt mỏi lắm, việc thì nhiều mà toàn mấy cái chuyện đâu đâu nó dồn lên não.

- Mệt quá thì nghỉ mấy ngày đi chơi đi. Hay cuối tuần, vợ chồng tao cũng nghỉ rồi cho cu Bin đi nữa.

- Để tao xem đã.

Tối đó tôi cũng làm vài chén với thằng Vũ. Đưa Linh Nga về xong, tôi cũng về nhà luôn. Vừa ngả lưng ra ghế thì có điện thoại. “180901091 calling”.

- Tôi nghe.

- Anh ngủ chưa?

- Chưa, có chuyện gì thế?

- Em không ngủ được, liều gọi cho anh, anh vẫn bắt máy. - Cô ta cười nhẹ.

- Mấy hôm nay thế nào, cố mà ăn ngủ cho điều độ.

- Em bình thường, nhưng mà... Em nhớ anh lắm!

- Thôi, cô ngủ đi, tôi dập máy đây. Chịu khó mà ăn uống, lựa sức mà làm việc.

Ơ...

Tôi dập máy, để lại tiếng “Ơ...” như vẫn còn muốn níu kéo một điều gì đó. Nhưng tôi chỉ làm được đến thế cho cô ta thôi, không thể làm gì hơn nữa. Tôi cũng không phải loại cạn tàu ráo máng nên cái gì nằm trong khả năng và giới hạn thì tôi sẽ làm. Vài ngày sau, tôi có việc phải đến nhà bác Tuân.

- Tùng, dạo này cháu với Trang có chuyện gì à?

- Dạ không ạ, đợt này cháu bận nên không quan tâm được em nó nhiều.

- Hôm nào bố mẹ lên thì báo bác một câu nhé, để hai bác qua chơi.

- Dạ vâng. À mà bác ơi, thằng Quân…

 

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Nguyên Tôn
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN