Em không, nhìn thấy anh là em gần hết mệt rồi. Còn giờ em thích ăn thịt anh, đưa má đây em cắn cái coi."
"Ơ đùa, không được đâu, khỏi ốm đi anh cho cắn thoải mái. Em ăn gì anh nấu cho."
"Ngọc nó đi chợ rồi mà. Anh cứ ngồi cạnh em thế này đi. Em ngủ, anh trông em nhé."
"Ừ, nhắm mắt ngủ đi. Anh ngồi đây."
Ngồi bỏ điện thoại ra đọc báo, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh. Người con gái của tôi đang nằm ngủ, trông đáng yêu lắm. Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt những sợi tóc lơ thơ còn vương trên trán rồi thầm nghĩ: "Em à, em vất vả lắm phải không, em lo lắng nhiều thứ lắm phải không, nhưng cố gắng nhé, hãy tin anh, hãy để cho anh chứng minh rằng em quan trọng như thế nào đối với anh. Hãy để anh chăm sóc em, để anh thỉnh thoảng được ngắm nhìn em ngủ như thế này, thỉnh thoảng anh sẽ nấu bữa sáng cho chúng mình, thỉnh thoảng anh cùng em vào bếp để nấu ăn. Em nhé!"
Lát sau Ngọc đi chợ về.
"Em mua cái gì đấy?"
"Em mua ít thịt, với ít hành, nấu cháo cho chị anh ạ."
"Ừ, để đó anh nấu cho."
"Em nấu cũng được mà.... À, anh muốn tự tay nấu chứ gì. Mời anh. Hì hì."
Tôi đi nấu cháo, còn Ngọc ra ngồi trông Linh Nga. Vừa nấu vừa nói chuyện nho nhỏ với Ngọc.
"Ngọc này, dạo này chị có gì khác thường không, có bao giờ bị ngất như thế này không?"
"Không anh ạ, chắc là chị ăn ít với lại gặp nắng nên bị choáng thôi. Anh đừng có lo. Từ hồi ở với em đến giờ, ốm vặt thì có, nhưng ngất thì chưa bao giờ anh ạ."
Đề xuất Voz: "Tâm sự" yêu gái dịch vụ và cái kết