"Ừ, anh cũng đi làm suốt, em để ý chị dùm anh, mà hai chị em không được nhịn bữa sáng đâu đấy."
"Vâng, nhưng mà không biết sao dạo này em cứ thấy chị buồn buồn, nhiều hôm đi làm về cứ thấy chị để ý đi đâu ấy, lắm lúc cứ ngẩn người ra, em hỏi thì chị không nói gì."
"Thế à, anh biết rồi."
Đang nói chuyện với Ngọc thì có tiếng í ới từ bên ngoài. Thêm cả tiếng bước chân xoạch xoạch nữa.
"Chị Linh Nga ơi, chị Linh Nga ơi..."
Thằng Nhật, thằng mặt giặc, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Đến lúc nó bước vào cửa.
"Tèn ten, em có món ngon cho chị đây. Ơ... ơ..."
Nhìn sang bên cạnh thì Linh Nga cũng mắt nhắm mắt mở vì mấy câu í ới ầm ĩ của nó.
"Ở đây có ba người, không phải có mặt cả làng. Có nhất thiết mày nói to thế không. Cái mồm lúc nào cũng bô bô được." Tôi trừng mắt.
"Có.. có chuyện gì mà mọi người..." Nó đưa tay lên gãi đầu.
Ngọc vội chạy ra cầm túi đồ ăn trên tay thằng Nhật và nói nhỏ vào tai nó.
"Em không biết chị ốm, em xin lỗi. Hề hề."
"Thôi, vào nhà đi." Linh Nga ngồi dậy và nói.
"Không biết không có tội chỉ nhở, ủa mà chị có sao không thế."
"Anh tha cho em nó đi. Chị không sao."
Đề xuất Tiên Hiệp: Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc