"Thì có ai làm gì nó đâu. Mà cái gì kia?"
"Em mua bò bía với nem rán cho chị đấy."
"Thế à?" Mắt Linh Nga sáng lên.
"À mà đúng rồi, em mua ít, với lại chị đang ốm, ăn mấy đồ này không tốt đâu."
"Chị biết rồi. Thôi để hôm sau ăn bù vậy. Hì."
"Đợi anh tí, Ngọc ơi, em xem nồi cháo dùm anh được chưa. Anh ra đầu ngõ tí."
"Anh đi đâu thế?" Linh Nga hỏi.
"Anh đi mua cái này, anh về luôn."
Tôi chạy vù ra hàng tạp hóa đầu ngõ mua mấy vỉ sữa và nước cam tươi, ít hoa quả, ít thuốc bổ đem về.
"Anh mua gì vậy?"
"Mua mấy thứ cần mua. Hai chị em phải ăn uống hết cái đống này. Hết anh mua tiếp."
"Anh cứ làm như chị em em không tự chăm sóc được bản thân ấy." Linh Nga nói đỡ.
"Thì anh cứ mua để đó, lúc nào đói thì ăn. Anh không cần hai chị em phải nhịn ăn để giữ dáng, eo thon này nọ. Cứ ăn cho có sức khỏe là được."
"Vâng, em biết rồi mà."
"Phải đó chị, chị cứ ăn nhiều vào. Chứ em thấy chị ăn ít lắm."
"À mà cháo được chưa Ngọc?"
"Được rồi anh ạ."
"Ờ, hai đứa dọn cơm ra ăn đi, anh lấy cháo để chị ăn."
Tôi múc cháo ra bát rồi đem lại giường chỗ Linh Nga đang dựa vào tường.
"Em còn mệt không?"
"Em đỡ rồi, mà anh đưa bát cháo đây em tự ăn được. Anh ngồi xuống ăn cơm với hai đứa đi."
"Thôi, để anh đút cho em ăn, tí anh ăn sau."
"Em tự ăn được mà. Hai đứa nó ngồi dưới kia anh không thấy ngại à?" Linh Nga thì thầm.
"Không, chăm người yêu chứ có phải chăm cô hàng xóm đâu mà ngại. Há miệng nào."
Vài câu năn nỉ, Linh Nga cũng chịu để tôi đút cháo cho cô ấy.
"Chị, chị biết em đang nghĩ gì không? Em biết anh đang nghĩ gì không?" Thằng Nhật nó quay qua hỏi mọi người, cái mồm vừa ăn vừa hếch lên hỏi.
"Ai biết đâu?" Ngọc trả lời, còn Linh Nga thì lắc đầu.
"Nhìn đại ca mớm cháo cho chị mà... Em thề là đại ca khô khan như gỗ mục thế mà cũng chịu làm việc này. Em đang cảm động thay chị, chị ạ." Nó bĩu môi và lắc đầu có vẻ ghen tị.
"Tập trung chuyên môn đê, người yêu tôi tôi phải chăm, ý kiến gì." Tôi hắng giọng.
"Đâu có ý gì đâu, nhìn anh chăm chị, em lại muốn ốm xem người yêu em chăm em thế nào." Nó cười hềnh hệch.
"Khỏe không thích lại thích ốm. Đồ hâm, anh ốm em không chăm đâu." Ngọc nói.
"Ờ, không chăm thì gọi cô khác đến chăm. Thiếu gì người."
Đề xuất Voz: Tô Lịch: Sự Thật và Lịch Sử