"Em cứ làm đi, sổ sách kế toán có gì không hiểu anh nhờ ông anh anh cho."
"Sổ sách thì em không sợ. Em chỉ sợ làm ở đó rồi. Lại không có thời gian dành cho anh."
"Ôi dào, em cứ làm đi. Lúc nào mà anh thấy em không có thời gian dành cho anh thì anh sẽ đến tìm và làm phiền em. Hehe."
"Nhưng thật sự là sẽ bận lắm đấy, sáng đi sớm tối về muộn. Đến lúc đó anh đừng giận em nha."
"Không sao, không có gì là không giải quyết được. Em cứ làm, cảm thấy vất vả bảo anh, anh giải quyết."
Ăn sáng xong tôi và Linh Nga ngồi xem phim ở phòng khách. Một phần vì no, một phần vì mệt nên cả hai đứa ôm nhau ngủ lúc nào không biết. Đang mơ màng thì nghe thấy cái giọng quen quen.
"Giỏi nhỉ, phòng có không nằm, hai cái đứa này ngủ lăn ngủ lóc ở đây à. Khéo trộm nó vào bê hết đồ đạc đi không biết."
Mắt nhắm mắt mở nhìn lên thì là mẹ tôi. Linh Nga cũng giật mình đứng dậy.
"Cháu chào hai bác."
"Bố mẹ lên đấy à?" Tôi vẫn còn ngái ngủ uể oải.
"Làm gì mà hôm nay hai đứa ở nhà thế này. Nay thứ 6 mà."
"Linh Nga ốm, con thì được nghỉ."
"Hả, Linh Nga ốm à con, có sao không?" Mẹ tôi sốt sắng.
"Dạ con không sao bác ạ, con ốm vặt thôi."
"Ốm thì vào giường nằm hẳn hoi, sao hai đứa lại vạ vật ngoài này." Bố tôi nhắc.
Đề xuất Tiên Hiệp: Vũ Luyện Điên Phong