Không phải em sợ, mà em thấy em không thoải mái. Và nếu em có thể hiện để cho chị Trang thấy anh và em yêu nhau, em không đành lòng. Anh phải hiểu người đáng thương hại lúc này là chị Trang chứ không phải em."
"Tại sao em lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác thế nhỉ?"
"Em ở đây thì cả bố mẹ anh cũng không thoải mái. Chẳng lẽ điều này anh không nhận ra à?"
"Thôi được rồi, vậy anh đưa em về."
"Em tự bắt taxi về được. Anh ra ngoài nói chuyện với mọi người đi. Em thu đồ xong rồi ra chào mọi người sau."
"Sao em ương thế nhỉ? Anh bảo anh đưa em về cơ mà."
"Em muốn về một mình. Đừng đi theo em."
"Vậy anh gọi xe rồi đưa em xuống."
"Tùy anh."
Thật sự tôi không thể hiểu nổi thái độ của cô ấy lúc này. Làm sao lại như vậy cơ chứ. Con gái thật khó hiểu. Tôi gọi taxi, Linh Nga đi từ trong phòng ra bếp chào mẹ tôi.
"Cháu xin phép bác, cháu phải về có việc. Cháu chào bác, em chào chị."
"Ơ, sao không ở lại ăn cơm cháu?"
"Dạ, cháu có chút việc đột xuất. Cháu đi đây ạ." – Nói xong Linh Nga đi ra ngoài chào bố tôi và Quân. Tôi chẳng nói gì cứ lẽo đẽo theo sau Linh Nga xuống dưới.
"Anh lên nhà đi, mọi người đợi."
"Hay anh đi với em nha."
Đề xuất Tiên Hiệp: Tinh Thần Biến (Dịch)