"Em đã nói em muốn một mình. Anh lên nhà đi."
"Vậy về tới nhà em gọi điện cho anh nhé?"
"Vâng."
Tôi đành để Linh Nga đi taxi về. Không hiểu sao hôm nay bướng vậy không biết. Lại còn đang ốm, chẳng biết cô ấy có ổn không nữa. Hay là cô ấy chưa tin tưởng vào tôi... Chắc có lẽ những gì mà tôi làm cho cô ấy là chưa đủ.
Lên nhà thì cơm nước dọn xong xuôi. Trang thì cố gắng gần gũi mẹ tôi, cũng trò chuyện rôm rả. Còn ba người đàn ông uống rượu.
"Bác ơi, bố mẹ cháu có lời muốn gặp hai bác đấy ạ."
"Thế à? Bố mẹ cháu khỏe không?"
"Bố mẹ cháu khỏe. Mai hai bác có rảnh không ạ? Cháu nói bố mẹ cháu đến chơi."
"Bận rồi." – Lúc này có tí men nên tôi cũng hơi mạnh miệng.
"Cái thằng này, mai hai bác ở nhà, mà bày vẽ thăm nom làm gì."
"Tại bố mẹ cháu cứ giục, với lại chẳng mấy khi gặp được hai bác."
"Ừ, mà công việc cháu dạo này thế nào?"
"Dạ, vẫn tốt, bác ạ."
"Quân này, cháu với thằng Tùng cũng có tuổi rồi. Nói là già thì chưa già, nhưng cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Mau mau lấy vợ đi." – Mẹ tôi giục.
"Bà cứ để chúng nó lo sự nghiệp đã."
Đề xuất Voz: Em, nước mắt và mưa