Logo
Trang chủ

Chương 509

Đọc to

Nhà có ba người mà tranh luận một cái gì đó là y như rằng căng thẳng từ đầu đến cuối. Cuộc sống nó thế đấy. Nếu muốn bình lặng quá thì chắc dắt nhau lên núi ở, tránh xa cái chốn thị thành xô bồ. Còn không thì phải chấp nhận. Để xã hội nó vả vào mặt mình rồi rút kinh nghiệm. Khi mà thời buổi kinh tế khó khăn, kiếm được việc đã khó. Nhưng đi đôi với nó, có thể nằm sau nó và chiếm tới 90% thành công là mối quan hệ. Một là phải cực kỳ giỏi, và nếu cực kỳ giỏi thì bạn phải dị và khác biệt. Tôi không cực kỳ giỏi. Bởi thế tôi cần mối quan hệ. Đôi khi cách để tôi kiếm ra tiền không nằm ở khả năng làm việc của tôi mà khả năng kiếm việc rồi đẩy cho người khác làm dưới sự kiểm soát của tôi. Cũng là kiếm tiền, nghề nào cũng thế. Sẽ có một số trường hợp phân biệt nghề sang và nghề hèn. Có ai dám nhận nghề phu hồ, quét rác là nghề cao quý. Tất nhiên khi kiếm ra được đồng tiền thì ai, dù nghề nào cũng có quyền tự hào. Vì mỗi nghề là một phần của xã hội. Bởi thế với xã hội bây giờ, sự phân biệt nó luôn đi đôi với đôi mắt bạn. Cho nên nếu có bị cuộc sống hấp diêm và đè nén bạn. Một là nằm im và tận hưởng, lúc đó bạn sẽ thành loser. Hai là tự đứng lên và cố gắng. Nên nhớ cái gì cũng có giá của nó.

Đúng là sống bằng lý trí cũng có cái lợi, nhưng từ khi yêu Linh Nga, tôi đã mất đi một phần nhiều lý trí khi quyết định một việc gì đó. Bởi tôi là con người sống tình cảm từ nhỏ. Khoảng thời gian tôi không sống bằng cảm xúc là lúc chia tay Q. Nga. Đúng là Linh Nga đến với tôi, cái cảm giác lạ lắm. Nó không hề giống cái cảm giác mà tôi yêu Q. Nga ngày trước. Giờ còn cả trách nhiệm, còn cả công việc và những mối quan hệ. Dù nó không mãnh liệt như yêu thời sinh viên bất chấp tất cả. Nhưng những gì mà Linh Nga làm cho tôi là quá đủ cho một người đã qua một mối tình đổ vỡ. Sự tin tưởng mà cả hai dành cho nhau khi nhìn vào mắt nhau. Nó không hề có một chút gì toan tính gì cả. Cô ấy tôn trọng tôi và tôn trọng tất cả những gì thuộc về tôi. Thế là đủ, đặc biệt qua cái tuổi trẻ con, qua cái tuổi giận hờn vô cớ nên cách chúng tôi yêu nhau nó cũng không cần phải màu mè. Nó vẫn bình lặng nhưng nồng nàn một cách lãng mạn. Đủ để cảm thấy trong tim luôn có nhau.

Bỗng điện thoại reo. Đức gọi.
"Anh nghe."
"Anh đang làm gì thế, anh có rảnh không?"
"Có, nay anh ở nhà."
"Vậy anh gặp em chút được không. Em có chuyện muốn nói."
"Ờ, thế ra quán cafe... đi."

 

Đề xuất Voz: Chuyện quận 4
Quay lại truyện Yêu Người Cùng Tên !
BÌNH LUẬN