Lát sau tôi gặp Đức.
"Có chuyện gì thế?"
"Anh giúp em một chuyện được không?"
"Giúp được gì thì anh giúp, có chuyện gì?"
"Chị em đang ốm..."
"Cái đó anh không giúp được đâu."
"Anh nghe em nói hết đã. Chị sắp vào viện mổ rồi. Mấy hôm nay em sang nhà trông chị, mà chị chẳng ăn uống gì. Chị cũng xin nghỉ làm mấy hôm nay để chuẩn bị mổ. Anh có thể gặp chị động viên giúp em được không?"
"Sao cô ta phải tự làm khổ mình thế nhỉ?"
"Chị cũng tâm sự với em là chị còn yêu anh nhiều lắm. Lúc nào cũng nhắc giá như có anh... nhưng giờ có khi muộn rồi. Đêm nào chị cũng ngồi đến 3, 4h sáng. Rồi mở cái đống ảnh anh chụp cho chị ra xem."
Tôi im lặng không nói gì.
"Em biết anh vẫn còn hận chị ấy, nhưng em xin anh anh giúp em lần này, để chị mổ xong qua đợt này, cho tinh thần chị thoải mái giúp em được không?"
"Đức này, anh biết em thương chị em, nhưng giờ anh..."
"Anh đừng từ chối mà. Giờ bố mẹ em còn chẳng nói được chị. Chỉ có em, có anh mới lại gần chị được. Em xin anh đấy. Anh điện thoại cho chị thôi cũng được."
"Thôi được rồi anh sẽ suy nghĩ. Nhưng anh không dám chắc vì anh còn có người yêu anh nữa."
"Vâng, em không nói anh quay lại với chị em, nhưng anh quan tâm chị em như bạn bè với nhau để chị có tinh thần thoải mái mổ qua lần này. Chứ cứ căng thẳng thế này, ngày nào cũng vã một đống thuốc vào người mà không ăn uống gì. Em lo lắm."
"Chú cứ về động viên chị đi. Anh sẽ cố gắng."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Căn nhà kho